Thứ Bảy, 21 tháng 7, 2018

NÂNG ĐIỂM – Truyện ngắn

(  Copy từ FB Dunghokhanh )
...Tự nhiên “ Sếp” lớn nhận được điện của một ông “to” từ trung ương có yêu cầu, cần gặp gấp nó! Chết rồi, có phải chuyện đó không?
Sếp vội gọi nó lên, ở trong phòng kín, giọng bực không thể tả:
-Anh làm ăn thế à! Tôi dặn anh rồi, chỉ nâng điểm vài ba trường hợp thật cần thiết thôi. Đằng này... anh nâng cả trăm trường hợp, gây nên một dư luận xấu trong xã hội, nhiều người phẫn nộ. Chuyện đến tai mấy ông “to”. Ông “to” nhất vừa điện cho tôi, sẽ cần gặp anh gấp, chắc chỉ bàn về chuyện này. Gay đấy!
Nghe vậy, nó thẻ thọt trình bày:
-Em thực hiện đúng chỉ thị của anh. Tuy thành tích học tập các em ấy chưa tốt nhưng đó toàn là hạt giống “đỏ” sau này thay thế vị trí của anh, của em. Thường vụ cũng biết, ủng hộ một trăm phần trăm, chẳng gì cũng là con em của thường vụ cả...
- Thế à! – Ông ngạc nhiên rồi lấy tay vỗ vỗ vào trán: -Ờ,ờ... cậu nhắc tớ mới nhớ.
Ông nói vậy, cũng có lý do là con gái ông, học dốt có “chuôi”, cách đây mấy năm cũng được thằng này “nâng điểm” cùng một số người khác để đỗ gần như ...thủ khoa, thừa điểm vào trường tốt nhất. Bây giờ con gái của ông là Bí thư đoàn, được cơ cấu vào thường vụ... Nghe nó nói vậy, ông cũng có phần hoảng.
Thấy nét mặt không bình thường của ông, Nó hỏi:
-Vậy theo anh, bây giờ ta đối phó chuyện này thế nào ?
Ánh mắt ông có vẻ đăm chiêu, suy nghĩ. Một lúc sau ông nhìn thẳng vào nó, nói thật bình tĩnh:
-Việc này quá lớn, dư luận rất bức xúc, không xử lý, không được. Bây giờ khi ông “to” đến đây hỏi chuyện, cậu nên tự nhận, chỉ một mình cậu làm việc này, không có chỉ thị hoặc nhận lệnh của ai...
Nghe vậy, nó giãy nảy:
-Không được! Không có ý kiến của anh, rồi sự thống nhất trong thường vụ thì bố em cũng không dám làm. Hơn nữa, toàn bộ số tiền mà phụ huynh nộp để được “nâng điểm” em hạch toán công khai , ai cũng nhận,có cả anh nữa. Giờ một mình em nhận, oan cho em quá ...
Ông động viên nó:
-Cậu nhận một mình làm việc này, không có ai “xúi”, ông “to” có lý để trả lời với dư luận. Còn chuyện kỷ luật, tôi sẽ chỉ đạo thường vụ có mức kỷ luật cậu thấp nhất, chỉ cảnh cáo trong chi bộ...được chưa ?
Nó mếu máo:
-Không được đâu “sếp” ơi! “Cảnh cáo” cũng chết em, làm sao sang năm, với mức kỷ luật đó em được lên Phó giám đốc...
Ông nghiêm nét mặt:
-Nếu cậu không nhận, kỷ luật sẽ nặng hơn. Tội ấy, nếu khởi tố, tù ít nhất là hai mươi năm. Cậu nghe rõ chưa ?
À ! Ông ấy đã nói như thế ,nó cũng cóc cần. Tất cả cùng vạch ra, cùng thực hiện, cùng hưởng... giờ bắt một mình nó chịu. Mặt nó đanh lại, giọng cũng không còn bình thường, bắt đầu nổi nóng:
-Em mà ra tòa, em sẽ khai hết. Ai chỉ đạo chuyện này? Con của ai được nâng điểm? Ai nhận tiền? Tất cả còn lưu trong máy vi tính,điện thoại của em...Nếu em khai, bản thân anh cũng không yên vị trên chức vụ này đâu? – Nó sổ toẹt.
Nghe nó nói như thế, cơn tức giận trào lên nhưng ông cố nén. Ông không ngờ thằng này láo quá. Ông nói với nó, giọng thuyết phục:
-Cậu nói với tôi như thế là không được. Làm sao chỉ một việc nhỏ như thế mà tôi mất chức. Chức này là đảng,nhà nước phân công, tôi đang làm tốt, làm sao có chuyện như cậu nghĩ. Cậu phải nghe tôi, việc này chỉ có lợi cho cậu, đảm bảo uy tín của bản thân, của gia đình rộng ra là cả thường vụ nữa...Cậu nên nghĩ việc lớn, đại sự, mà bỏ đi những việc nhỏ, tiểu tiết...
Đã thế này, nó không chịu được nữa. Toàn một lũ bằng giả, tiến sỹ giả, tìm mọi cách đút lót, học thậm dốt chạy chọt nâng điểm từ con đến cha...giờ lại còn nói “uy tín”!!! Các ông chỉ đạo tôi, giờ lại định chạy tội à! Đừng hòng. Tôi gặp ông “ To” , “Trung ương”, sẽ nói tất cả.
Nó sẽ nói, ngoài chuyện nâng điểm , thường vụ còn nhất trí cao chỉ đạo cho nó viết báo cáo nâng “thành tích xóa đói, giảm nghèo”, “tạo công ăn việc làm giải quyết tốt nạn thất nghiệp” để có huân chương, nâng khống tiền “dự án” chia chác nhau, nâng cả tiền BOT ... nâng nhiều lắm.
Chết,chết cả chùm, không riêng nó! Nó nói cương quyết với ông:
-Không! Không có chuyện một mình em phải chịu. Không có sự đồng ý ,chỉ thị của các anh, em không thể làm được việc này. Các anh hưởng hết, bây giờ mọi tội lỗi một mình em chịu sao được. Em sẽ nói tất cả, không riêng chuyện “nâng điểm” này đâu. “ Lành làm gáo, vỡ làm muôi, lôi thôi làm củi” em tuyên bố như thế...
Nói với ông như vậy, rồi nó quay đít đi ra, không thèm chào ông một tiếng...
...Chẳng chờ đợi lâu, ông “ To” từ trung ương xuống, yêu cầu cần gặp nó gấp. Pha chút hồi hộp, cầm cả tập tài liệu dày để làm bằng chứng tố cáo tay nó run run, nét mặt không giữ được bình tĩnh. Ông “To” mời nó ngồi, giọng rất bình dân:
-Sao nét mặt của em có vẻ lạ thế, gặp tớ “sợ” lắm à! – Ông cười giả lả vỗ vai nó – Tớ làm “to” nhưng không quan cách, xa rời quần chúng. Với nhân dân, tớ luôn biết ơn...ví như em...em là nhân dân...
Ông “ To” nói vậy, làm cho nó ngạc nhiên, ông nói tiếp, làm cho nó càng ngạc nhiên hơn:
-Tớ đến báo cho em một tin vui, thằng con trai của tớ đã tốt nghiệp trường Chính trị cao cấp, chuẩn bị nhận một chức trưởng phòng ở một cơ quan “lớn”. Em nó có thành tích này là nhờ em...
-...
- Em ngạc nhiên phải không? Chẳng là cách đây mấy năm, nhờ em “nâng điểm” cho nó, nó”tốt nghiệp”thủ khoa, được cử đi học đại học từ xa, rồi trường Chính trị cao cấp...
À! Thế là nó nhớ rồi. Thằng con trai của ông “To” này vừa dốt, vừa láo...không thể học ở thành phố lớn. Ông ấy gửi nó lên đây vừa tránh tiếng, vừa có thể “tốt nghiệp” loại giỏi do nó được ông ấy gợi ý...” nâng điểm”.
Nó thực hiện đúng yêu cầu đó, giờ ông ấy lên cảm ơn.
Thế mà nó cứ tưởng chuyện kia!
Rõ lo “ con bò trắng răng” !

1 nhận xét:

Tâm Sự Từ Nguyên Và Bài "MẮT NHÒA QUÊ MẸ "

 Cùng quý thân hữu, Tình mẹ con vốn bất diệt và không có thơ nhạc nào đủ sức ca tụng. Trong khi người ta lao đầu vào các cuộc chiến bất tận,...