Thứ Hai, 4 tháng 11, 2019

TRỞ VỀ - Thơ Đặng Quang Tâm

 
Tôi về mưa vẫn còn chưa tạnh
Nắng đuổi hoàng hôn trời trở chiều
Xóm nhỏ đìu hiu nằm hiu quạnh
Tiếng đàn ai gảy tiếng cô liêu

Gỏ cửa nhà quen tìm bạn cũ
Vườn trống còn trơ một bụi hoa
Con vện nằm im chờ đợi chủ
Uể oải cho hay chủ vắng nhà

Mây ở tầng cao gió gọi về
Hồn quê nương níu chút tình quê
Xa xôi thăm bạn bè năm cũ
Buồn ở đâu về sao tái tê

Ngồi trước hiên nhà ôn dĩ vãng
Nơi này tôi sống tuổi thiếu niên
Người đi kẻ mất ngày di tản
Cảnh cũ vườn xưa vẫn để nguyên

Đốt ngọn đèn chong ngồi thao thức
Một mình tôi đếm tiếng mưa rơi
Thế gian tưởng giả mà như thực
Chớp mắt là xong một kiếp người

Ai về bắt lại cầu thương nhớ
Để chở dùm tôi vạn nổi sầu
Đem bỏ chỗ này sang chỗ nọ
Cho đời vơi bớt những cơn đau

Đèn khuya soi bóng ai trên vách
Hai mái đầu chung một nỗi buồn
Âm dương đôi nẻo đời ngăn cách
Văng vẳng nhà bên gỏ tiếng chuông

11-2-2019
ĐẶNG QUANG TÂM
(Nhóm Văn Nghệ Trăng Vàm Cỏ Đông Tây Ninh)


Xem Thơ Đặng Q.Tâm :MAI TÔI ĐI

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...