Thứ Sáu, 25 tháng 10, 2024

CUỐI NẼO ĐƯỜNG MƯA- Thơ Ngọc Ánh

CUỐI NẼO ĐƯỜNG MƯA
Hỡi người tri kỷ của tình tôi !
Đã mấy mùa trăng mộng rã rời
Đêm vàng võ lắng buồn tơ liễu
Tiếng lòng thổn thức lại đầy vơi
Mùa Thu đã đến lá vàng bay
Em đếm tình Thu nặng tháng ngày
Vần vũ mây mờ che khuất nẽo
Trăng vàng lấp lửng giọt sương lay
Tình ta cách trở bởi hai đầu
Nỗi nhớ dâng tràn lặng lẽ sâu
Bởi cuộc nhân gian lừa lọc mãi
Niềm đau chồng chất đã từ lâu
Em cũng một thời đã xót xa
Một kiểng hai quê cội rễ già
Mổi người một cảnh đời nghiệt ngã
Mịt mùng bão táp gió mưa sa
Đứng giữa con đường phủ ngập sương
Tìm mãi không ra một nẻo đường
Cuộc đời đưa đẩy vào quanh quẩn
Anh nhả hồn theo gió bốn phương
Bến cũ đò xưa đã mệt nhoài
Xin đừng khắc khoải nỗi lòng ai
Cuối cùng đâu biết rằng ta sẽ
Bắt được niềm vui cuối nẽo dài
Ngọc Ánh nguoideplongyen

Mời Xem :



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Trang Thơ NKĐ : CHÓ SĂN,CHÓ CẢNH ,BẼ BÀNG,VỨT ĐI , TRÁNH ĐÂU,BÂY GIỜ, ĐỔI KHÁC (T.12/2024 . 2 )

CHÓ SĂN , CHÓ CẢNH Con chó săn trung thành với chủ "Suỵt" tiếng thôi, lành dữ sợ chi ! Lao về phía trước tức thì Ngoạm con mồi đó,...