Một hôm nọ, khoá cửa Thiên Đàng bị hư, Thánh
Phêrô đích thân mang cả chìa lẫn khoá xuống trần gian để tìm người sửa chữa.
Ngài tới nhà anh thợ khoá đầu tiên.
- Chào anh, tôi có cái ổ khoá bị hư, anh
làm ơn sửa giùm.
- Cụ làm nghề gì mà cửa nhà cụ lại có cái ổ
khoá to và quý thế này ?
- Tôi làm nghề đánh cá, sau đổi sang nghề
chăn chiên anh ạ.
- Ừ ! Nhìn quần áo và chân tay của cụ, tôi
tin. Nhưng cụ nói thật đi, cụ "chôm" cái vật quý bằng vàng ròng này ở
đâu vậy ?
Thánh Phêrô tần ngần trả lời:
- Của tôi đó, vì đây là khoá cửa của Thiên Đàng,
còn tôi là Phêrô.
Anh thợ vồn vã:
- À ! Thế thì lại khác,
chỉ một giờ là tôi sửa xong cho cụ thôi, cụ cho xin 100.000 đồng.
Thánh Phêrô giật mình:
- Đắt thế à ? Tôi chỉ có
một ngàn thôi.
- Không được đâu cụ ơi.
Tôi nghe ngày xưa cụ đứng đầu Hội Thánh, hẳn là cụ giàu có lắm ?
- Anh hiểu lầm rồi !
Trong Hội Thánh chúng tôi, ai càng đứng đầu thì lại càng là người tôi tớ phục
vụ, sống khiêm hạ khó nghèo như Đức Giêsu làng Nadarét. Thôi anh cố sửa nó đi,
có thể vì công khó của anh mà tôi sẽ xin Chúa cho anh vào Thiên Đàng.
Anh thợ mỉm cười lắc đầu:
- Tôi cần cái thực tế.
Tiền thôi cụ ạ, còn Thiên Đàng thì xa lạ quá. Vả lại ở Thiên Đàng mà nghèo như
cụ thì tôi chẳng ham. Thôi cụ đi xoay xở đâu đó thêm đi, rồi quay lại đây.
Thánh Phêrô bước đi, buồn
bã nghĩ thầm: Anh thợ này sửa được nhiều thứ khoá, chỉ trừ khoá của Thiên Đàng.
Đồng tiền quý đến thế kia ư ?
Ngài lại tìm đến nhà một
anh thợ khác, nổi tiếng khéo tay và giàu có nhất vùng, hy vọng gặp được người
yêu mến Thiên Đàng hơn chuyện tiền bạc.
Anh thợ đon đả chạy ra
đón mừng:
- Tôi nhận ra ngài rồi.
Tay cầm chìa khoá vàng, khuôn mặt và thân hình lại giống hệt bức tượng trong
Nhà Thờ xứ tôi. Vào đây, gia đình tôi hân hạnh tiếp đón Thánh Cả.
Thánh Phêrô vui mừng,
nhưng cũng ngần ngại dò hỏi:
- Tôi có cái khoá cửa
Thiên Đàng bị hỏng, tôi chỉ có 1.000 đồng, nhờ anh sửa giúp
- Xin cất đi, tôi còn
phải biếu ngài thêm lộ phí nữa kìa. Còn cái khoá thì không thành vấn đề, chỉ độ
nửa tiếng là xong thôi. Có điều là, xin ngài hứa cho tôi một việc.
- Tốt lắm, anh cứ nói.
- Xin ngài đưa tôi vào
Thiên Đàng và cho tôi làm trùm phường khóa ở trên đấy. Ngồi trên các Thánh hay
các Thiên Thần thì tôi không dám, nhưng làm sếp đám thợ khoá thì tôi dư sức.
Ngài sẽ thấy tay nghề của tôi khi sửa khoá cho ngài, xem tôi có đáng ngồi chỗ
tốt hay không.
Bỗng có tiếng ầm ầm từ
đầu ngõ, hàng trăm dân làng ùa chạy tới nhà anh thợ khoá khi nghe nói Thánh
Phêrô đang ở nhà anh. Tiếng hò hét vang lừng từ ngoài cổng ra vào.
- Lạy Thánh Phêrô, Ngài
cho vợ chồng con vào Thiên Đàng với.
- Đứa nào xô tao vậy, đây
là cổng nhà anh thợ khoá chứ đã phải là cửa Thiên Đàng đâu mà chen dữ thế ?
Phải có hàng lối chứ.
- Gặp
Thánh Phêrô chứ có phải đi mua vé xi-nê, hay đi mua thịt mua cá đâu mà phải xếp
hàng cha nội.
- Chúng mày biết gì ? Ông
Trùm nói có lý đấy. Thế chúng mày không nghe cha giảng là ở trên Trời có
"rám rước mặc quần áo trắng tinh tay cầm cành thiên tuế" à ? Phải
trật tự chứ !
- Chúa ơi ! Chết con
rồi.
Thánh Phêrô lắc đầu ngán
ngẩm. Cần phải "gửi" đi đâu nữa, họ đang ở hoả ngục rồi còn gì ?!? Họ
cãi nhau chí chóe, chửi thề, dẫm đạp lên nhau để "tranh" Thiên Đàng.
Có kẻ còn dúi được vào túi Thánh Phêrô phong bì, hoa, nến. Rồi hí hửng vì đã
"hối lộ" được người giữ cửa đầy quyền uy.
Bỗng có một cơn gió mù
mịt cuốn lấy Thánh Phêrô. Thiên Thần đã đưa ngài đi trong gió. Để lại đám dân
làng khóc la tiếc nuối, và anh thợ khoá tiu nghỉu vì tan giấc mộng vàng.
Thiên Thần đưa Phêrô tới
bên một bờ suối rồi chào tạm biệt ra đi. Thánh nhân nhẹ gật đầu từ tạ. Ngài vẫn
còn bực bội vì chuyện xảy ra vừa rồi. Tại sao con người lại coi nhẹ Thiên Đàng
để kiếm tìm tiền tài danh vọng nhỉ ? Ngay cả đám dân muốn "xấn xổ"
vào Thiên Đàng, họ có nghĩ gì tới Chúa và anh em mình đâu, lợi lộc riêng tư đã
che mắt họ. Người ta có thể nhân danh một Thiên Đàng tốt đẹp để giành giật, gấu
ó nhau đến vậy hay sao ? Ôi ! Nếu có Gioan và Giacôbê ở đây, "những người con của sấm sét" chắc cũng sẽ như
xưa, muốn xin lửa Trời xuống đốt tiệt cái đám dân nông cạn này.
- Hãy uống bát nước này
cho mát đi, cụ đang có lửa trong lòng đó.
Thánh Phêrô giật mình
quay lại. Một cậu bé thật xinh trai, tay cầm ly nước, đã đứng sau lưng mình từ
lúc nào. Ngài cầm lấy ly nước, uống một hơi thật sảng khoái.
- Cám ơn cậu bé, cậu thật
tốt bụng.
Cậu bé lém lỉnh nhìn cái
ổ khoá trên tay Thánh Phêrô.
- Ổ khoá này đẹp quá, cụ
cho cháu xem tí nào.
- Khoá cửa Thiên Đàng đó
mà. Cậu có muốn lên đấy không, tôi dẫn cậu đi ?
- Chả cần cụ dẫn đâu,
cháu thừa biết nó ở đâu rồi.
- Thật không ?
- Thật chứ ! Thiên Đàng
thuộc về những người bé nhỏ như cháu mà, cụ quên rồi à ?
Ngạc nhiên trước câu trả
lời ngộ nghĩnh, Thánh Phêrô cảm thấy mến cậu bé thông minh này. Ngài đưa cả ổ
khoá lẫn chìa cho cậu bé.
- Cẩn thận kẻo rơi nhé.
Cậu bé cầm cả hai ngắm
nghía, rồi cậu tinh nghịch trả lại chìa khoá cho Phêrô.
- Cụ giữ lấy chìa khoá
này như một kỷ niệm hay một biểu tượng cho bổn phận và quyền uy. Còn cái này
thì… Chưa dứt lời, cậu đã ném ổ khoá đánh "tõm" xuống giữa lòng suối
sâu.
Thánh Phêrô giật mình lớn
tiếng:
- Ôi Chúa ơi ! Cậu làm gì
vậy ?
Cậu bé mỉm cười trả lời:
- Thật ra cửa Thiên Đàng đâu cần ổ khoá. Điều
quan trọng không phải là nó đóng hay mở, mà là sự "đóng hay mở" của
lòng người. Phải giải quyết chuyện này ở dưới đất chứ không phải trên Trời cụ ạ." Điều
gì con cầm buộc dưới đất, trên Trời cũng cầm buộc. Điều gì con tháo mở dưới
đất, trên Trời cũng tháo mở ". Có người đã nói với cụ câu đó, cụ không nhớ sao ?
Thánh Phêrô ngẩn ngơ hỏi lại:
- Nhưng làm sao để họ mở hay đóng để tôi cầm buộc
hay tháo gỡ ? Vì họ cứ khép kín trước vẻ đẹp của Thiên Đàng, nhưng lại sẵn sàng
mở lòng ra với tiền tài, danh vọng. Làm sao để họ làm ngược lại đây, cậu bé ?
- Cụ đừng chỉ trỏ lên Trời và nói những chuyện
cao xa của Thiên Đàng với họ nữa. Ngược lại, phải dẫn họ tới một nơi để họ học
biết khó nghèo, khiêm hạ, hy sinh. Cụ có muốn cháu đưa cụ tới đó, để rồi sau cụ
có thể dẫn họ đi không ?
Thánh Phêrô sốt sắng:
- Được rồi, tôi theo cậu. Nhưng đi đâu mới được
chứ ?
Cậu bé mỉm cười, nheo mắt nhìn Phêrô:
- Đi Bêlem, rồi lên Núi Sọ.
Nói xong, cậu quay lưng, lững thững bước đi về
phía có ánh nắng chói chang, phía của Mặt Trời.
15 ĐIỀU NGHIỆM SINH GIỮA
ĐỜI
1. Thuốc tốt trên đời
này, mỗi một loại thuốc chỉ có thể chữa một loại bệnh; còn thuốc tốt của tâm
linh, trí tuệ và từ bi thì có thể chữa trị tất cả mọi đau khổ.
2. Con người vẫn hay
than phiền không thể tìm thấy sự bình yên trong tâm hồn, nhưng kỳ thực, trước
giờ nó vẫn ở sâu trong lòng, bạn không cần phải tìm kiếm. Chỉ cần bạn có thể
giữ tâm bất động, không “vì dục vọng mà cực khổ, bận rộn suốt cả
ngày” thì tự nhiên sẽ cảm nhận được sự tồn tại của nó.
3. Khi trong lòng bạn
ngập tràn sự yên vui, thì đi đến đâu cũng đều là hoan hỷ tự tại; khi trong tâm
tràn đầy trí huệ thì một cành hoa, cọng cỏ cũng khiến bạn thấy được chân lý.
4.
Thế giới mà bạn đang nhìn thấy, chỉ là phản ứng của nội tâm. Trong lúc tâm
trạng cởi mở, nhìn thấy ai cũng là bạn bè thân thiết; còn khi đang buồn bực, đi
đâu cũng chỉ thấy những khuôn mặt đáng ghét.
5. Mọi người đều cho rằng giàu có và
nổi tiếng đồng nghĩa với vui vẻ. Nhưng thực ra, nếu trong lòng bạn ngập tràn
niềm vui, bạn vốn dĩ không cần danh lợi. Còn nếu trong lòng bạn không có niềm
vui, hiển nhiên là có sở hữu giàu có và nổi tiếng của cả thế giới cũng không có
ý nghĩa gì. Nếu bạn chỉ biết suốt ngày bận rộn mong kiếm được nhiều tiền hơn và
bảo vệ sự giàu có mà bạn sở hữu, thì thật ra đối với bạn mà nói, chúng đã không
có lợi ích thực sự nào nữa rồi.
6. Nếu bạn nhìn cuộc
đời bằng đôi mắt phán xét, thế giới này sẽ chỉ toàn những người có khiếm
khuyết; nhìn bằng đôi mắt kiêu ngạo, thế giới này sẽ chỉ toàn những người thấp
hèn và ngu ngốc; nhìn bằng đôi mắt trí tuệ, bạn sẽ phát hiện ra rằng mỗi người
bạn gặp phải, đều có những điểm đáng để bạn học hỏi và tôn trọng.
7. Người có trí tuệ, khi ở một mình sẽ quản
thúc tốt tâm của mình và coi đó là cơ hội tốt để tự kiểm điểm bản thân. Còn khi
tiếp xúc với người khác, họ sẽ quản tốt cái miệng của mình và coi đó là cơ hội
để khiêm tốn học hỏi.
8. Kẻ tự biết mình là
ngốc thì không phải kẻ ngốc, còn kẻ tự cho mình là thông minh thực ra lại là kẻ
ngốc trong số những kẻ ngốc.
9. Mỗi một người bạn
gặp hàng ngày đều là thầy của bạn: Người thông thái dạy đạo lý từ bi, người
ngang ngược dạy bạn đạo lý nhẫn nhục.
10.
Tất cả mọi người, tất cả mọi sự vật trên thế gian này đều là có sự liên quan,
tương hỗ với nhau. Trong lúc cho đi, thật ra là bạn đang làm lợi ích cho chính
mình. Vũ trụ, vạn vật đều là nhất thể. Khi bạn làm hại mặt đất, dòng sông và
các sinh linh sống trên đó, thật ra là bạn đang làm hại chính mình.
11. Nếu như bạn muốn
thường xuyên vui vẻ, đừng đem niềm vui đặt vào những thứ phù phiếm bề ngoài.
Hãy xem sự giàu có của bạn, nhà và xe của bạn đều là mượn của người khác, lợi
dụng chúng thật tốt, nhưng không được si mê chúng. Chỉ cần làm được như vậy bạn
sẽ hưởng thụ được một cuộc đời đơn giản nhưng vui vẻ.
12. Tài sản lớn nhất
của đời người chính là sức khỏe, sự giàu có lớn nhất chính là sự thỏa mãn,
thắng lợi lớn nhất chính là không tức giận, thành tựu lớn nhất không gì hơn
chính là dù ở bất cứ nơi đâu, bất cứ lúc nào đều ung dung tự tại.
13. Nếu như vấn đề có
thể giải quyết, bạn không cần phải lo nghĩ. Nếu vấn đề không cách nào giải
quyết, bạn có lo nghĩ mấy cũng không giúp ích được gì.
14. Mọi người đều
thích có thể sống tự chủ, nhưng nếu như bạn nghe người khác nói câu gì đó khó
chịu liền nổi nóng, thì bạn chính là đang giao quyền tự chủ cho người khác, rồi
dần dần, ngoài bản thân bạn ra, mọi người đều trở thành chủ nhân của tâm bạn.
Nếu bạn muốn có thể sống tự do tự tại, thì bạn nên đi học cách làm chủ tâm của
mình trước.
15. Tâm là nguồn gốc của sự an vui và cũng là nguồn
gốc của sự đau khổ. Thân – Khẩu – Ý do một cái tâm chứa đầy hận thù và tham
vọng gây ra thì chỉ mang đến đau khổ; ngược lại, những hành động, suy nghĩ, lời
nói mà xuất phát từ một cái tâm thiện lành thì điều mang lại chính là phúc lạc.(Hoa Huỳnh chuyển)