Thứ Tư, 11 tháng 12, 2019

NGƯỜI ĐI ĐÊM CUỐI ĐÔNG - Thơ Thuyên Huy



Để tặng Nguyễn TC, người không đóng trọn vai đời của một cuộc tình lỡ.

Anh bỏ xóm nghèo đêm cuối đông
Mưa khuya từng giọt buốt tơ lòng
Quanh đây trời đất buồn muốn khóc
Còn nổi đau nào hơn nữa không


Đâu tiếng đàn mơ trên gác xưa
Thương anh thương biết mấy cho vừa
Phím tơ chùng lỡ tương tư khúc
Anh giết tình tôi anh biết chưa


Tôi biết tình mình chỉ thế thôi
Anh như cánh én cuối chân trời
Én về theo bóng Xuân đầu ngỏ
Nhưng Xuân của tôi chết thật rồi


Hiu hắt bên đường sương cỏ say
Thiên thu sầu một nửa trăng gầy
Nơi đây tất cả giờ vô nghĩa
Tất cả chỉ là những đắng cay


Theo bóng đêm dài sông nối sông
Tôi chôn tình chết thả xuôi dòng
Chôn cả mùa Đông vào mộ lạnh
Để mãi không còn chi nhớ mong.


Thuyên Huy





1 nhận xét:

Thơ MP.Trường Giang Thủy : TÓC DÀI TÓC NGẮN , HOA LÒNG

  TÓC DÀI TÓC NGẮN Tóc dài xưa nợ bàn tay, Gỡ từng sợi rối thẹn ngày gió thu... Nắng hồng dính vệt sương mù Soi trên tóc ngắn bạc từ hôm qua...