Ánh đèn cầy leo lét trong đêm mưa. Thị trấn cúp điện, tối đen. Tiếng dế nỉ non vọng vào hòa nhịp cùng tiếng quạt nan đều đặn của bà. Thằng nhỏ chui vào giường, hít mùi dầu cù là và trà sâm của bà nội, thỏ thẻ:
-Bà nội ơi, kể chuyện đời xưa đi bà nội!
-Chuyện đời xưa là chuyện đời nào? – Tiếng bà nội chậm rãi.
-Chuyện cá sấu tu thành rồng rồi ông nược đua với ghe ngoài sông Cái hồi xưa đó bà nội! – Thằng nhỏ háo hức.
Bà nội đổi tay quạt, miệng tiếp lời:
-Hồi xưa miệt đất này nhiều cá sấu lắm. Có con lớn cỡ chiếc ghe lườn, toàn ăn thịt người. Hồi đó, mấy ông thầy câu sấu chuyên bắt sấu rồi mổ bụng lấy cái bao tử của nó, trong đó toàn vòng vàng không! Cá sấu có con đi tu, nằm dưới bung, dưới hầm, không cục cựa ăn uống gì, chờ ngày hóa rồng mà đi. Có mấy người đi mò hến, tưởng khúc cây dừa mới mò thử, thấy nhám sì mà động đậy thì hoảng hồn bò lên bờ, bỏ quên cả cái thúng. Sấu tu lâu,thành rồng bay đi thì đất cù lao sụp xuống, có chỗ lở hết cả mấy bờ dừa.
Thằng nhỏ nghe mê mẩn, hỏi tiếp:
-Vậy còn ông nược là sao hả bà nội?
Bà nội hắng giọng rồi kể:
-Ông nược đầu trọc lốc, mình trơn nhớt mà hiền lắm. Ông nược nuôi con bằng vú như người ta vậy, rất tinh khôn. Hồi xưa ngoài sông Cái, hễ ai đi ghe mà hô “nược đua! nược đua!” là mấy “ông” ngoi lên bơi đua với ghe xuồng hà. Ai mà đi thả lưới, bắt trúng ông nược là khấn vái rồi cắt lưới thả ra, sợ mấy ổng giận đó!
-Vậy giờ sao ngoài sông không còn ông nược nữa hả nội? – Thằng nhỏ hỏi.
-Giờ ghe xuồng ngược xuôi, chắc mấy ổng bỏ đi đâu mất hết rồi. – Bà nội từ tốn trả lời.
Tiếng quạt nan vẫn đều đều. Trên đầu tủ, ngọn đèn cầy hiu hắt tỏa bóng một góc nhà. Ngoài hiên, mưa vẫn rơi rơi từng hạt…
( Sưu tầm )
Thân mến
TQĐ
bài rất hay
Trả lờiXóa