Thứ Sáu, 19 tháng 3, 2021

BỜ và BIỂN - Thơ Nguyễn Kim Trân


BỜ và BIỂN
Anh là biển cả bao la
Em là bờ cát hiền hoà quanh anh
Mơ màng mặt nước trong xanh
Trời yên gió lặng hanh hanh nắng vàng
Dịu êm sóng nhỏ miên man
Tung tăng thầm gọi chứa chan bao tình
Em là bờ đá nghiêng mình
Cho anh phủ nước trắng tinh mỗi ngày
Nhẹ nhàng anh vuốt đắm say
Cho em tắm mát thương hoài biển khơi
Đến khi gió lộng bão đời
Thân anh cuồn cuộn sóng ngời vươn cao
Xô bờ vỡ vụn thét gào
Nhấn chìm mọi thứ nghẹn ngào thân em
Anh quên dịu ngọt êm đềm
Để buồn bờ đất mòn thêm tháng ngày
Đâu còn nét phẳng thẳng ngay
Trách lòng gửi gió nhắn mây trăng ngàn
Dáng gầy trăm mối xốn xang
Từ lòng biển cả anh mang quà về
Phù sa cát trắng đê mê
Vui chân du khách hả hê cánh diều
Từng cơn sóng nhẹ thêm yêu
Nô đùa đón nắng sớm chiều hoàng hôn
Đất trời biến chuyển sinh tồn
Em anh duyên phận vinh tôn cảnh đời

Viết 2015- Kim Trân 



1 nhận xét:

NỖI NHỚ MUỘN MÀNG - Thơ Ngoc Anh Nguoideplongyen

T ranh Hứa Xuân Trường   NỖI NHỚ MUỘN MÀNG   Hè ở đây vẫn ngày nồng đêm lạnh Nhớ quê nhà mùa bão tố chưa qua Nhớ dòng sông nước chảy những c...