- Thơ Đặng Mỷ Duyên
Buổi sáng.
Mặc định một khuôn mặt cười
Rạng rỡ môi son ngời ngời ánh mắt
Buổi chiều,
Mặc định một khuôn mặt khóc
Nước mắt lặng thinh rơi.
Khi đêm buông
Mặc định vai côi
Dẫm chân trần trên tro than ngày cũ.
Rạng đông một ngày không định trước
Ngó những mảnh người
Lả tả giữa đời...
Đau.
Thứ Bảy, 19 tháng 12, 2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
-
Tại sao ngày xưa và cho đến bây giờ thỉnh thoãng ta lại nghe cụm từ "Nó đi bán muối rồi!" để ám chỉ người nào đó đã quá cố, đã c...
-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét