Lúc đó là mùa Ðông năm 1864, một mùa Ðông thật lạnh tại Hiệp chủng quốc.
Cuộc
nội chiến giữa hai miền Nam – Bắc Hoa Kỳ đang ở vào thời kỳ ác liệt
nhất. Những trận giao tranh giết hại hàng chục ngàn người và những tiểu
bang nằm trong vùng trận địa đều chịu cảnh tàn phá đổ nát : nhà cửa bị
cháy rụi, nông trại bỏ hoang, đàn bà con nít chạy trốn khỏi nơi lửa đạn,
súc vật lang thang đói khát không người săn sóc…Thật là một mùa Ðông
lạnh ở ngoài trời mà giá buốt cả trong lòng người.
Trong
một trang trại nhỏ ở miền Nam chỉ cách Shiloh – nơi mới xảy ra một cuộc
giao tranh ác liệt làm đôi bên tử thương cả chục ngàn quân sĩ – chừng
100 dặm, Sandra Johnson đứng nhìn qua cửa kính ra ngoài trời đầy tuyết
bay lả tả. Nàng là một cô gái xinh xắn, dễ thương, tính tình hiền hậu và
hay thương người. Sandra mới 16 tuổi nhưng đã sớm biết thế nào là cảnh
chiến tranh giết chóc, cảnh gia đình tan nát chia ly, phần vì nàng được
nghe người ta kể lại, phần vì nàng đã được chứng kiến ngay trong cuộc
sống hàng ngày tại cái tỉnh nhỏ bé của nàng.
Cha
Sandra ra đi chiến đấu bên phía Nam quân đã được gần hai năm. Trong
khoảng thời gian ấy, chỉ có một lần ông ghé thăm nhà rồi biệt vô âm tín.
Có
những buổi chiều khi hoàng hôn xuống, Sandra đã nhớ thật nhiều người
cha thân yêu mà ngày còn ở nhà ông thường dắt nàng đi chơi cũng trong
những buổi chiều đẹp như vậy.
Những lúc đó,
Sandra đã không ngăn được những giọt lệ lăn tròn trên má. Thỉnh thoảng
Sandra cũng bắt gặp những giọt lệ như thế trên khoé mắt mẹ nàng mặc dầu
Sandra biết mẹ cố giấu những xúc động, không muốn cho Sandra thấy.
Hôm
nay đứng nhìn tuyết bay, Sandra lại cảm thấy nhớ cha hơn. Ước gì ông về
ngay bây giờ để Sandra sà vào lòng ông mà vòi vĩnh, nũng nịu và để được
ông nhìn với ánh mắt đầy yêu thương trìu mến, được ông vuốt ve vỗ về và
nhất là được ông kể chuyện chiến trường cho nghe.
Sandra càng nhớ cha khi nàng chợt nghĩ sắp đến lễ Giáng Sinh rồi. Nàng gọi mẹ:
“Má ơi! Chỉ ba ngày nữa là lễ Giáng Sinh rồi đấy má!”
Bà
Johnson đang lúi húi trong phòng. Bà lục tìm trong đống đồ lộn xộn bộ
tượng Giáng Sinh mà gia đình bà đã có từ lâu, mỗi mùa Giáng Sinh lại lấy
ra trưng bày ở giữa nhà. Giọng bà âu yếm:
“Ừ, Sandra, má đang tìm bộ tượng Sinh Nhật đây!”
Sandra nhảy chân sáo vào phòng để đồ:
“Thế ư má? Thích quá. Ðể con tìm phụ với má.”
Hồi
chưa có chiến tranh, đồ đạc của mỗi gia đình được xếp dọn đâu đó. Từ
dạo xẩy ra nội chiến giữa hai miền Nam Bắc, tình trạng hỗn loạn xẩy ra
thường xuyên, không biết lúc nào. Ðồ đạc được chia ra làm hai loại: thứ
quí báu và thiết dụng thì lúc nào cũng sẵn sàng để mang theo lúc chạy.
Thứ không cần thiết và nặng nề thì dọn cả vào căn phòng chứa đồ. Bộ
tượng Sinh Nhật tuy quí nhưng không thể mang theo mỗi khi hữu sự. Ðành
phải bỏ vào trong một chiếc hộp và để trong phòng đồ vậy. Phòng đồ chất
đủ thứ lộn xộn, hai mẹ con tìm hoài không ra bộ tượng Sinh nhật. Sandra
vừa lục lọi vừa hỏi mẹ:
“Má à, bao giờ ba về? Giáng Sinh này ba có về không?”
Bà Johnson sững sờ trong giây phút. Cổ họng bà nghẹn lại. Bà không trả lời ngay được con gái.
Người
chồng yêu quí của bà ra đi đã hai mùa Giáng Sinh rồi. Không biết chàng
sống chết ra sao. Trước đây ba tháng, một trận chiến khốc liệt xẩy ra
làm cả đôi bên Nam quân và Bắc quân đều tổn hại hàng chục ngàn người. Vô
số người bị thương. Bà mong John bị thương và về nhà để bà săn sóc, để
bà mãi mãi được gần người chồng yêu quí, Sandra được gần cha. Nhưng
trông hoài không thấy chồng về, bà đinh ninh có lẽ chồng bà đã chết
trong trận ấy vì nhiều người chết trận quá, người ta chưa kịp báo tin
cho bà. Bà vẫn giấu thầm những giọt nước mắt không muốn cho Sandra biết
và mỗi khi Sandra hỏi, bà trả lời:”Ba con sắp về!”
Ừ,
vài bữa nữa đã Giáng Sinh rồi, John có về không? John về thì bà vui
lắm, Sandra vui lắm. Và mặc dù tình trạng chiến tranh vẫn còn, bà sẽ cố
gắng sửa soạn một bữa tiệc Giáng Sinh thật ngon cho cả gia đình. Bà sẽ
giết một con gà tây trong mấy con gà còn sót lại trong nông trại. Sẽ
thiếu nhiều thứ lắm: không có bơ, không có phó-mát…và hình như chỉ còn
một chút xíu đường và bột đủ cho một chiếc bánh. Nhưng không sao. Vậy
cũng đủ rồi. Chỉ cần John về. Chỉ cần sự hiện diện của John thôi. Còn
mọi thứ là phụ.
Chiến
tranh đã tàn phá hết, thiêu hủy hết, ngay cả những nhu yếu phẩm cho đời
sống. Và tình trạng hỗn loạn đã khiến người ta không yên tâm làm việc
để sản xuất những thứ đó. Bà Johnson biết có nhiều gia đình đã ở trong
tình trạng khốn quẫn: thiếu cả bánh mì để ăn hàng ngày, nói gì đến sữa
và bơ, đường…là những thứ hiếm hoi lúc đó.
“Kia, sao má không trả lời con?”
Bà Johnson bừng tỉnh như ra khỏi giấc mộng. Bà chợt nhớ đến câu hỏi của Sandra:
“À, có lẽ ba con sắp về. Giáng Sinh này ba con sẽ về…”
Giọng Sandra nũng nịu:
“Lúc nào má cũng nói ba sắp về, ba sắp về…mà chẳng bao giờ ba về. Con không tin được má nữa…”
Bà
Johnson thở dài. Bà biết giải thích với con làm sao? Bà chỉ còn trông
cậy vào Chúa, nhất là ngày lễ Giáng Sinh sắp tới. Chúa sẽ thương gia
đình bà đưa người chồng yêu quí của bà về với gia đình.
Bỗng Sandra reo lên:
“Má, bộ tượng đây rồi má!”
Hai
mẹ con đưa bộ tượng Giáng Sinh ra trưng bày trên một chiếc bàn nhỏ tại
phòng khách, chỗ long trọng nhất. Sandra thắp hai ngọn đèn cho bộ tượng
rồi đứng ngắm một cách say mê. Căn phòng được bày biện lại và nhờ có bộ
tượng Giáng Sinh, trông vui mắt và ấm cúng hẳn lên.
“Má à, còn thiếu cây thông nữa. Má với con ra góc vườn chặt một cành đi.”
Bà Johnson đáp:
“Phải đó, ra chặt lẹ kẻo sắp tối.”
Hai mẹ con đi ra vườn. Bà Johnson xách theo một con dao để chặt cây. Sandra ngắm nghía xong lựa được một cành ưng ý:
“Cành này đẹp đấy má. Má chặt cho con đi!”
Lúc
bà Johnson vừa chặt xong cành cây thì có tiếng chuông reo ở cổng. Hai
mẹ con ngó qua hàng rào ra ngoài. Hai người đàn ông mặc quân phục Bắc
quân cỡi trên hai con ngựa.
Bà
Johnson và Sandra bỗng nhiên thấy hai người lạ mặt một cách đột ngột,
sợ không còn hồn vía, muốn la lên và chạy, nhưng vì sợ quá lưỡi cứng
lại, chân ríu lại, không la cũng không chạy được nữa. Hai mẹ con đành cứ
đứng như trời trồng ở đó. Ai còn lạ gì những cuộc tấn công của Bắc
quân? Họ đốt phá và hãm hiếp đàn bà con gái. Họ làm tất cả những gì dã
man không ai có thể tưởng tượng. Nhưng có lẽ đoán được tâm trạng, hai
người đàn ông lên tiếng:
“Bà và cô đừng sợ. Chúng
tôi không làm gì bà và cô đâu. Xin cho chúng tôi ngủ nhờ một đêm và cho
nước uống, sáng mai chúng tôi sẽ đi.”
Bà
Johnson định thần lại. Bà không biết tính sao. Thực sự bà ngại cho hai
người lính Bắc quân này vào nhà quá. Ðêm hôm chỉ có hai mẹ con bà, nếu
hai người lính “giở trò” thì làm sao? Bà đã lớn tuổi rồi có thể đối phó
nhưng Sandra còn nhỏ quá… Bà đưa mắt ngó Sandra. Sandra nghĩ mẹ hỏi ý
kiến mình, nàng nói không suy nghĩ:
“Sắp Giáng Sinh rồi má à. Má cứ cho họ ngủ nhờ một đêm đi!”
Hai người đàn ông nghe thế cũng phấn khởi:
“Cô
bé nói phải đó. Sắp Noel rồi. Chúng tôi cũng có gia đình nhưng không về
thăm nhà được, nhớ nhà quá! Cho chúng tôi ngủ nhờ trong phòng khách một
đêm đi. Chúng tôi hứa không làm gì phiền bà và cô.”
Bà
Johnson thấy hai người ăn nói có vẻ tử tế lại còn trẻ tuổi. Noel sắp
tới, bà không làm được điều gì tốt để dâng lên Chúa sao? Bỗng nhiên bà
thấy niềm thương dào dạt trong lòng. Bà liền hăng hái đi mở cổng cho hai
người đàn ông.
Sau
khi gài then cổng cẩn thận, bà chỉ chỗ cho hai người cột ngựa ở phía
vườn sau rồi hướng dẫn họ vào phòng khách. Bà bỏ thêm củi vào lò sưởi và
ân cần săn sóc họ.
Hai người lính Bắc quân gỡ
súng đạn đang mang trên người ra, đem để ở một góc phòng. Sau đó họ tự
giới thiệu với bà Johnson và Sandra.
Một
người là Mark Wilson, 30 tuổi, có vợ và một đứa con trai 2 tuổi, đang ở
Illinois. Người kia, Tom Harrison mới 21 tuổi còn độc thân và gia đình ở
tại Ohio. Hai người có vẻ đói và mệt. Họ bảo bà Johnson họ đã không có
gì ăn từ mấy ngày nay.
Bà Johnson cảm thấy ái ngại quá. Bà muốn đãi họ một chút gì cho ấm lòng vì họ nói sáng mai họ sẽ đi sớm.
Chỉ
còn một chút đường và bột. Bà dã định khi nào chồng về bà sẽ làm một
cái bánh cho chồng ăn và để gia đình mừng ngày đoàn tụ luôn thể. Nhưng
nay có khách. Dù họ là những người đang có mối tử thù với chồng bà nhưng
bà nghĩ đã cho họ vào ngủ nhờ thì cũng phải đối đãi tử tế với họ. Hơn
nữa họ lại là những ngưòi lịch sự, lễ phép, rất kính trọng bà và vui vẻ,
nhã nhặn với con gái bà.
“Thôi để John về sẽ kiếm cách khác” bà Johnson tự nhủ.
Liền
đó bà bảo hai người đàn ông nằm nghỉ rồi đi lấy chỗ bột và đường cuối
cùng, bà bắt đầu làm bánh. Trong lúc nướng bánh, bà nghe Sandra hỏi hai
người đàn ông đủ thứ về chién trận, về đời sống vất vả nơi quân ngũ. Bà
nhận thấy Sandra và anh chàng lính trẻ có vẻ hợp nhau và quyến luyến
nhau lắm.
Lát sau
bánh chín, bà Johnson mời mọi người vào bàn. Sandra và bà luôn tay tiếp
bánh cho hai người đàn ông. Họ ăn thật ngon lành và dần dần sắc mặt họ
hồng lên, tươi tắn, trái với vẻ xanh xám và mệt mỏi lúc trước. Họ tỏ ra
rất vui vẻ, sung sướng.
Trời
chạng vạng tối. Tiếng chuông lanh lảnh của ngôi nhà thờ gần đó làm
không gian bớt tịch mịch hơn. Bà Johnson lặng lẽ làm dấu Thánh giá. Bà
nghĩ đến chồng thật nhiều và cầu nguyện cho chàng sớm về.
Bỗng
có tiếng chuông rộn ràng ngoài cổng. Mọi người đưa mắt nhìn nhau. Hai
người lính Bắc quân thì nghĩ chắc một vài người bạn của họ lại xin vào
ngủ trọ nữa. Còn bà Johnson thì không đoán ra ai nhưng bà thấy tim mình
đập loạn xạ trong lồng ngực. Bà thầm nghĩ: "Lạy Chúa cho John về". Nhưng
liền đó bà bỏ ý nghĩ đó đi ngay. John về đang lúc có hai người lính Bắc
quân trong nhà? Chúa ơi, không thể như thế. Không bao giờ có thể như
thế. Tính John xưa nay nóng nảy, nghĩ sao là làm vậy liền. Ắt sẽ có
những chuyện không hay xẩy ra.
Bà Johnson bảo hai người đàn ông:
“Các ông cứ tiếp tục ăn uống. Ðể tôi và Sandra ra xem ai gõ cửa giờ này.”
Khi
hai mẹ con ra tới cổng thì thấy hai người đàn ông mặc binh phục Nam
quân trên lưng hai con ngựa. Bà Johnson giơ cao cây đèn cầm nơi tay,
chăm chú nhìn họ rồi rú lên:
“John đó hả? Anh đã về đó sao?”
Tiếng chồng bà:
“Ừ, anh đã về, em lạ lắm sao? Sao không mở cổng ngay cho anh còn đứng đó?”
Chúa
ơi, điều mơ ước mong John về đã thành sư thực nhưng hai người lính đang
ở trong nhà thì sao đây? Ðầu óc bà Johnson tê liệt, mụ mẫm đi khiến bà
cứ đứng trơ ra đó. Lời cầu xin của bà với Chúa đã được Chúa chấp nhận
nhưng Chúa không cho nó ở trong hoàn cảnh tốt một tí nào. Chồng bà đang
đứng kia và cả người bạn của ảnh nữa, hai người đều có súng và có vẻ như
vừa từ mặt trận về. Bà nghĩ ngay đến hai khẩu súng của hai người đàn
ông trong nhà.Rồi bà tưởng tượng những gì sẽ xẩy ra khi chồng bà và
người bạn bước vào nhà. Bà sẽ nghe đạn nổ dòn, sẽ thấy những thân người
gục ngã và máu chảy lênh láng khắp nhà bà. Hoặc có thể, chồng bà sẽ tấn
công trước và giết chết hai người lính Bắc quân trong khoảnh khắc.
“Chúa
ơi,” Bà rùng mình lẩm bẩm. Những giọt mồ hôi lạnh buốt thấm lưng áo vì
bà quá sợ hãi. Nhưng liền lúc đó, Sandra lay lay vai bà:
“Má à, má mở cửa cho ba và ông khách. Cứ cho ba hay sự thực. Má đừng sợ vì Noel sắp tới rồi.”
Thấy lâu quá cổng không đưọc mở, John la lên từ phía ngoài hàng rào:
“Diane, sao em không mở cửa cho anh? Có gì ở trong nhà mình vậy?”
Nhưng bà Johnson vẫn bất động. Bà không biết tính sao? Vì vậy Sandra đã lanh lẹ ra mở cổng và ôm chầm lấy cha nàng:
“Gặp lại ba con mừng lắm. Ba ở nhà luôn chứ ba?”
Người bạn của John đứng đó nhìn cảnh hai cha con John âu yếm nhau.
“Hình như có chuyện gì lạ trong nhà mình phải không Sandra?” Ông Johnson hỏi con gái.
Sandra đáp:
“Con muốn kể cho ba nghe hết nhưng trước nhất ba phải hứa với con ba không làm điều gì, nhất là giết người ta…”
John vô cùng kinh ngạc, ông nhìn con gái:
“Chuyện gì vậy Sandra? Nói mau đi!”
Sandra lúc đó mới kể cho cha nàng nghe về hai người lính Bắc quân trong nhà. Càng nghe ông ta càng tức giận:
“À,
bọn đó là kẻ thù không đội trời chung của ba. Ba phải giết hai thằng
đó. Bao nhiêu bạn hữu của ba đã bị bọn nó giết thảm thương. Ba phải báo
thù.”
Quay về phía bà vợ, ông nói:
“Bà
đã làm một lầm lỗi không thể tha thứ. Bà dám tiếp rước kẻ thù của tôi
trong nhà. Tôi phải hạ chúng trước, sau sẽ hỏi tội bà.”
Nói
là làm, John và người bạn của ông ta, súng trên tay, xăm xăm đi vào
nhà. Nhưng bà Johnson đã lanh chân chạy theo chồng và người bạn và cố
sức cản họ. Bà năn nỉ chồng:
“Em lạy anh. Ðừng làm thế. Họ là những người tử tế và dễ thương lắm.”
Người chồng càng tức giận hơn, ông ta trừng trừng nhìn vợ:
“Cô
tiếp đãi kẻ thù của tôi ở trong nhà rồi bây giờ lại bênh vực chúng,
phải không?Tôi không muốn nhìn mặt cô nữa. Cô không phải là vợ tôi.”
Ông
ta đẩy bà vợ chúi nhủi ra một bên rồi lại tiếp tục đi về phía ngôi nhà
với ý định phải giết bằng được hai người lính Bắc quân. Phải giết chúng
ngay lập tức.
Nhưng bà Johnson và Sandra cố sức níu hai người lại. Sandra nói:
“Ba ơi, gần Noel rồi, ba không thể tha cho họ một lần được sao? Ba biết rõ Chúa đâu có thích giết chóc hả ba?”
Sandra
đã đánh trúng nhược điểm của cha nàng và người bạn ông ta. Hai người
mềm lòng trước lý lẽ vô cùng hợp lý của Sandra. Sau một hồi lưỡng lự, họ
cất súng vào bao. Ông Johnson nói:
“Thôi được, vì Giáng Sinh sắp tới rồi không nên giết người. Ba bằng lòng tha cho họ lần này.”
Bà Johnson vô cùng mừng rỡ khi nghe chồng bà nói như thế. Ðược đà, bà nói tiếp:
“Không
phải chỉ một lần này nhưng là mãi mãi. Có phải không bao giờ anh muốn
trái giới răn của Chúa không? Giết chóc như thế quá đủ rồi anh à!”
Sau
đó cả bốn người cùng vào nhà. Bà mẹ và cô con gái vô cùng sung sướng vì
đã thuyết phục được chồng và cha của mình và người bạn bỏ ý định giết
chóc. Nhưng khi vào tới nhà, họ chẳng thấy hai người lính Bắc quân đâu.
Ông Johnson hỏi vợ:
“Hai người kia đâu em?”
Bà
Johnson đoán chừng hai người lính Bắc quân đã chứng kiến vụ “níu kéo”
vừa xong, sợ quá nên trốn rồi vì hai khẩu súng của họ cũng không còn đó.
Bà ra phía sau nhà gọi lớn:
“Xin anh Mark và anh Tom vô trong nhà. Không có điều gì đáng ngại cả. Ông chồng tôi và bạn ông sẽ không làm gì hai anh đâu.”
Hai
người lính Bắc quân từ trong bụi cây chui ra. Họ cũng không mang súng.
Bốn người lính, hai phía Bắc quân và hai phía Nam quân cùng niềm nở bắt
tay và tự giới thiệu. Họ cùng ngồi vào bàn và thưởng thức nốt cái bánh
lúc nãy. Bữa ăn vô cùng thanh đạm nhưng là bữa ăn nhớ đời.
Với những giọt lệ long lanh vì cảm động và nụ cười tươi trên khuôn mặt rạng rỡ, bà Johnson nói với mọi người:
“Mặc
dầu chúng ta mừng lễ Giáng Sinh hơi sớm nhưng tôi rất vui sướng có sự
hiện diện của mọi người hôm nay. Tôi mong chiến tranh sẽ sớm chấm dứt và
mọi người đều trở nên huynh đệ bởi vì chúng ta cùng đang sống trên một
lục địa. Xin Chúa xuống phúc lành cho các anh và gia đình tôi.”
Vào
ngày lễ Giáng Sinh năm sau, năm 1865, vừa lúc chiến tranh Nam – Bắc kết
thúc, Tom Harrison – người lính trẻ Bắc quân năm ngoái – lại trở lại
nông trại của gia đình Johnson. Lần này anh ta không xin nước uống và
ngủ nhờ một đêm, nhưng là để xin cưới Sandra.
Từ đó, đôi vợ chồng trẻ sống hạnh phúc mãi mãi bên nhau.*
Memphis, TN Giáng Sinh 1977
Bút Xuân TRẦN ÐÌNH NGỌC
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét