Thứ Bảy, 16 tháng 2, 2019

CHIỀU XƯA - Thơ Kim Oanh Huỳnh (

 
Chiều xưa mưa nhẹ hây hây, 
Mưa rơi thành bọt vỡ đầy tóc em.
Mưa tuôn ướt áo vai mềm, 
Hạt to hạt nhỏ thân em thẹn thùng.
                       *
Mưa sa nâng gót ngại ngùng,
Mơ màng nghe gió hôn bồng tóc mây.
Bâng khuâng dáng nhỏ vai gầy,
Bỗng dưng chợt thấy anh đây đứng chờ
                        *
Nón ngjiêng cúi mặt làm ngơ,
Cớ sao anh lại vu vơ mấy lời.
Làm em ngại quá đi thôi,
Anh xin dìu bước đến nơi mới vừa. 
                       *
Trong lòng anh cứ cầu mưa,
Cho anh được dịp đón đưa em về.
Bên em anh hẹn câu thề,
Suốt đời chung thủy phu thê cùng nàng.
                         *
Đêm qua dưới ánh trăng vàng,
Nhớ nhung anh dạo lang thang một mình.
Thế rồi chinh chiến điêu linh,
Chia đôi hai ngã cuộc tình bay đi.
                         * 
Thôi rồi một khối tình si,
Cuốn trôi theo gió còn gì anh ơi.
Bây giờ hai đứa hai nơi,
Bèo mây trôi giạt tách rời đôi ta.


HƯƠNG LỆ OANH VA

1 nhận xét:

Tâm Sự Từ Nguyên Và Bài "MẮT NHÒA QUÊ MẸ "

 Cùng quý thân hữu, Tình mẹ con vốn bất diệt và không có thơ nhạc nào đủ sức ca tụng. Trong khi người ta lao đầu vào các cuộc chiến bất tận,...