Thứ Hai, 11 tháng 2, 2019

NƯỚC NON VẠN DẬM - Thơ Nguyễn Ước


Tôi may mắn có được người mẹ
thuộc lòng Truyện Kiều. (Nguyễn Ước )

Nước non vạn dặm ra đi,
Bên nôi sao hát phân kỳ… mẹ ơi!
Con từ mười sáu ngược xuôi,
Ðầu phai màu tóc nổi trôi cõi ngoài!
Mẹ còn tựa cửa hôm mai,
Gió đưa tàu chuối… thở dài nhớ con!

Ngày nào con tuổi còn non,
Ðuổi theo đom đóm quên con đường về,
Chong đèn ngồi đợi canh khuya,
Ðánh con mẹ khóc bắt thề: từ nay…
Ðâu ngờ con kiếp chim bay,
Chất trên đôi cánh trời mây giang hồ.
Mỗi lần gió lớn mưa to,
Con say theo tiếng gọi đò đầu sông.
Vá trời cao, lấp biển đông,
Thêm vương vấn tội má hồng mắt đen.
Ðêm đêm thao thức bên đèn,
Mơ bao la chuyện… lại quên đường về!
Nước non ngàn dặm sơn khê,
Ðuổi theo đốm sáng lập loè ngày xưa!
Tan bao nhiêu mộng chưa chừa,
Qua bao vực thẳm còn đùa tử sinh.
Ngày đi vỡ chuyện gia đình,
Lại thêm một mối ân tình đa đoan.
Trời cao lồng lộng mang mang,
Lòng con lớp lớp tràng giang sóng dồn.
Quê nhà sương khói hoàng hôn,
Ðường xa mù mịt nước non quê người.
Còn nghe câu hát vành nôi,
Những ngày mắt chớp theo lời mẹ ca:
“Phận bèo bao quản nước sa,
Lênh đênh đâu nữa…” ôi ta giống Kiều!
Hồn con giờ quá quạnh hiu,
Ðâu bàn tay mẹ dắt dìu con đi.
Nhớ đôi mắt mẹ từ bi,
Thèm hơi ấm mẹ những khi lạnh đời.
Mẹ con giờ cách hai nơi,
Bao giờ lại được mẹ ơi tao phùng.
Ðường con thiên lý mênh mông,
Ngày về chắc mẹ nghìn trùng xa khơi!
Quì bên mộ, nước mắt rơi,
Cúi đầu tạ tội… lỡ thời… đi hoang…
Nước non vạn dặm quan san,
Ðem thân con mẹ đa mang chuyện người.
Làm thơ múa kiếm giữa đời,
Phải chăng con vận vào lời mẹ xưa.
Nôi con mẹ buộc tằm tơ,
Ru con mẹ hát câu thơ Thúy Kiều.
Rằng Từ Hải một lần yêu,
Lỡ lầm xác đứng quạnh hiu ngoại thành.
Nhìn đời lạc chút mắt xanh,
Gươm đàn gãy nát thân anh hùng tàn.
Rằng Kim Trọng với Thuý Vân,
Thúc Sinh cùng gã Vương Quan: tầm thường.
Kiều sao không chết Tiền đường,
Cho tan oan nghiệt đoạn trường nhân duyên.
Lắng trong lời nói mẹ hiền,
Ơ hay mẹ cũng trăm nghìn đắng cay!
“Biết thân đến chốn lạc loài…”
Mẹ đừng hát nữa… không người tình chung!
Con thua rồi cuộc núi sông,
Và tan luôn cả hương nồng ái ân.
Làm sao thấy mẹ một lần,
Chiều chiều cuối ngọn mây Tần xa xa.
Làm sao trở lại hiên nhà,
Hái dâng tặng mẹ đoá hoa cúc vàng.
Con trồng mỗi độ đông sang,
Ðể ba ngày tết điểm trang bàn thờ.
Cho lòng con thôi bơ vơ,
Thuyền tin yêu đâu bến bờ tương lai.
Cho hồn con rất thơ ngây,
Mộng mơ trăm chuyện đắm say một đời.
Nước non vạn dạm mù khơi,
Trong hơi ấm mẹ quê người con đi.

Galang, Indonesia

1 nhận xét:

AI-Ngu Yên Chuyển Ngữ : Seemi PhD: A.I. định hình tương lai văn học 2024 như thế nào?

  Trong thời đại mà công nghệ dường như phát triển trong chớp mắt, thế giới văn học có thể tỏ ra tương đối tĩnh lặng, một thiên đường truyền...