Thứ Năm, 28 tháng 2, 2019

CHUÔNG GIÓ - Chuyện Ngắn của Trần thị NgH (TC.Da Màu )


Sau khi đánh đổi tiếng hát pha lê để lấy đôi chân trườn lên bờ, mỹ nhân ngư nhấc từng bước đau đớn như bị viêm khớp gối đi lang thang tìm hoàng tử của lòng mình. Bị tước dây thanh quản nên làm sao thốt lên được tiếng nói của con tim trong khi hoàng tử thì đứng sờ sờ ra đó? Chỉ còn mỗi ánh mắt để biểu cảm, đành thầm yêu trộm nhớ thao thức trăn trở băn khoăn chờ đợi. Nhưng mò ra được cơ dinh của chàng là quá hay. Sống dưới nước chứ có phải thổ địa đâu, vậy mà chỉ mới loay hoay tí xíu đã tìm ra địa chỉ. Công nhận tinh nhậy còn hơn biệt đội dân phòng săn bắt trộm. Dạy con gái trong nhà đừng bao giờ mớm cho nó thứ tình yêu quỵ lụy xin xỏ như vậy. Cũng đừng kể cho nó nghe chuyện cổ tích loại Tấm Cám, cô bé Lọ Lem, Công Chúa Bạch Tuyết, Người Đẹp Ngủ Trong Rừng. Ngoài việc ăn cắp bản quyền lẫn nhau, còn thì nội dung chỉ thuần một mô-típ: kẻ ác bị trừng phạt chết thảm, người tốt lấy hoàng tử hạnh-phúc-mãi-về-sau. Muốn dạy con đạo đức bảo nó cứ việc ngó mẹ mày đây nè. Bà nội mày ác thấu trời còn hoàng tử của mẹ mày, tức là cha của mày đó, mắc đi nhậu nhẹt hút chích đánh bạc đá gà, đâu có hưỡn dìu mẹ mày mặc áo xoa-rê bước uyển chuyển trên con đường trải đầy hoa hồng. Lướt thướt xiêm y với chàng, ai xúc cám cho heo ăn? Ai cho con bú? Ai giặt giũ nấu nướng phục vụ cả nhà chồng? Lúc tuyệt vọng hết đường thoát, muốn đánh đổi đôi chân lấy lại giọng hát pha lê, trầm mình xuống thủy cung để kết thúc cuộc hôn nhân với hoàng tử e rằng đã muộn vì đã bị thoát vị đĩa đệm sau từng ấy năm truân chuyên gồng gánh.
Ấy, chớ có rao giảng cho bọn trẻ tuyệt phẩm văn học của cụ Nguyễn. Toàn lễ nghĩa Tàu, nhân vật Tàu, địa danh Tàu, điển cố Tàu, ngôn ngữ Tàu. Thúy Kiều tài sắc vẹn toàn, thông-minh-vốn-sẵn-tư-trời nhưng hà cớ gì nàng cứ đi ra đi vô lầu xanh như đi Walmart? Thay vì tìm cách thay đổi số phận vùng lên tranh đấu đòi nữ quyền, mỹ nhân chấp nhận làm dâu cho cả một xã hội phong kiến, trôi nổi từ bậc sĩ phu này sang đấng nam nhi nọ, từ người nho nhã đến kẻ giảo hoạt, từ sở khanh đến hảo hán. Để trầm mình tuẫn tiết, do trước đây đã có hẹn với Đạm Tiên trong mộng, nàng đã phải lặn lội đến sông Tiền Đường ở tỉnh Chiết Giang tận bên Tàu mới có nước sạch, quyết chết chìm thay vì bám trụ địa phương quyên sinh trên cạn bằng thuốc diệt cỏ Paraquat, cắt gân tay với lưỡi lam Gillette super thin siêu bền, hoặc tìm dây dù made in USA treo cổ từ cánh quạt trần Vinawind made in Vietnam.
Phải cẩn thận trong giao tiếp, đặc biệt với cán bộ phường xã, nơi vận mệnh mỗi người dân nằm trong tay các vị làm chủ con dấu và chữ ký. Đau cột sống thắt lưng không thể khom người khúm núm tốt hơn nên tránh dính líu đến cửa công. Đừng mua bán hay sửa sang nhà cửa nếu không kiếm đâu ra cho đủ hơn 30 loại chứng từ trước khi nộp đơn xin giấy phép chuyển nhượng, xây dựng hoặc hoàn công. Đã lỡ lấy ai xin mãi mãi thủy chung, chớ có bày đặt nhõng nhẽo ly dị vì sẽ phải sao lục cập nhật gia hạn giấy ly hôn để chứng minh tình trạng độc thân mỗi sáu tháng khi cần giải quyết các vấn đề liên quan đến tài sản, thừa kế, hay đơn giản chỉ để kẹp vào hồ sơ xin visa du lịch với tư cách một thiếu phụ không chồng theo yêu cầu của nước sở tại. Lúc ấy mới biết thế nào là hậu quả từ cái sự nhì nhằng ràng buộc pháp lý của đời sống lứa đôi.
Liên hệ thân bằng quyến thuộc lại càng nên cảnh giác. Chỉ cần ta hơi sung túc, nếu không ganh tị dèm pha, họ sẽ tíu tít như ruồi nhặng cầu xin giúp đỡ: vợ em đau đẻ, con em nằm viện, em cần chút vốn làm ăn không thôi thì vài trăm ngàn cũng được, kẹt lắm với năm chục ngàn em sẽ mua vé số hoặc đánh đề, quyết thua me gỡ bài cào hy vọng đổi đời. Coi chừng đó, vừa đâm lén sau lưng vừa nói cười mát mẻ trước mặt là thuộc tính của loài homo sapiens sapiens hậu duệ của loài homo sapiens idaltu. Có tiền nên giấu như mèo giấu cứt, xin cứ hãy mặc quần áo sida, xài đồ Trung Quốc hoặc hàng nhái nội địa dán nhãn Coco Chanel-Yves Saint Laurent-Burberry-Reebok-Prada-Rado-Rolex-Gucci-Guess-Gap-Hermes, ngồi quán cóc ăn mì gõ. Khoe của chỉ thêm mang họa vào thân, thách thức bọn giật dọc, tự nâng giá trị ảo khiến bạn bè tâng bốc để lợi dụng, con cháu xa gần đâm ra ỷ lại. Nhớ đấy, vinh hoa chỉ là bã.
Vùi đầu xuống cát như đà điểu để đối phó với những hiểm nguy xung quanh – theo diễn dịch của người La Mã – là cách ứng xử mà con-người-tinh-khôn rất nên học tập nơi loài struthio camelus tuy có thể bị cho là ngu ngốc nhưng cao cơ và an toàn.
Mãi đến ba mươi hai tuổi tôi mới biết nghĩ như những giáo điều nêu trên và sống đúng cái kiểu vùi đầu xuống cát của loài chim có cánh mà không thể bay.



Sau vài tháng tòn teng với Kha, một hôm thật bất ngờ, tôi được anh nhỏ nhẹ định bệnh: em mắc chứng tự kỷ.


Theo sách vở, tự kỷ không phải là bệnh. Người tự kỷ bị khiếm khuyết về mặt quan hệ nhân sinh, không có tương tác xã hội do đó phát triển tâm lý, giao tiếp ngôn ngữ hoặc phi ngôn ngữ và sở thích cá nhân đều bị hạn chế. Có những thói quen và cách tư duy cố định cùng một số hành vi được lập đi lập lại. Triệu chứng dần lộ rõ khoảng 6 tháng tuổi, phát triển theo độ tuổi, có xu hướng tiếp diễn qua giai đoạn trưởng thành mặc dù thường ở dạng bị kìm hãm. Thống kê gần nhất của WHO – Tổ Chức Y Tế Thế Giới – cho biết toàn cầu hiện có 70 triệu người bị hội chứng ASD (Autism Spectrum Disorder) – hội chứng rối loạn phổ tự kỷ, nam nhiều gấp bốn lần nữ.

Vì sao ba mươi hai tuổi mới mắc chứng tự kỷ? Không nghe cha mẹ nói gì, không thấy chi đặc biệt trong cách đối xử của những người xung quanh ngoại trừ thái độ có phần e dè từ cả hai phía, trong đó một phía đã là tôi. Hay là mầm tự kỷ từng bị kìm hãm, bám lắt lẻo đâu đó chờ đến lúc vật chủ độc lập tự do va đập tơi bời với đồng loại mới bò bừa như dây leo tầm gửi? Nhưng có chăng việc người tự kỷ đủ nhận thức để tự phân tích và tự chẩn đoán? Người say có biết mình say không? Nhớ ông già khi xưa mỗi lần bí tỉ thường ngâm Vịnh sầu tình của Nguyễn Công Trứ…dục phá sầu thành tu dụng tửu, túy tự túy đảo sầu tự sầu. Say cứ say, sầu cứ sầu. Rõ ràng là đệ tử Lưu Linh thừa biết mình quắc cần câu chứ còn gì nữa! Vậy lý do gì phải chờ đến lúc gặp Kha – hừ, kẻ rung chuông – tôi mới bắt đầu lanh canh leng keng tự phân tích và tự chẩn đoán?
Căn cứ vào các tài liệu tham khảo về chứng tự kỷ, có vẻ như tôi không khác chi mấy so với mô tả: khiếm khuyết về quan hệ nhân sinh, ngôn ngữ giao tiếp hạn chế, thiếu sáng tạo trong hành vi, bám riết một thời dụng biểu bất di bất dịch đã nhiều năm tính từ niên thiếu đến trưởng thành: luôn luôn tỉnh giấc đúng phóc 5.30 mỗi sáng không cần chỉnh đồng hồ báo thức dù ở bất cứ múi giờ nào trên trái đất; mười lăm phút để đi vệ sinh đánh răng rửa mặt dù lúc đó là 5.30 chiều San Antonio, 8.30 sáng Melbourne hay gần nửa đêm Paris; bước ra khỏi nhà tắm chỉnh lại ngay ngắn tấm thảm chùi chân sao cho khớp với lằn nối giữa các miếng gạch lát sàn; trở lại phòng ngủ vuốt thẳng khăn trải giường, xếp chăn gối đúng vị trí, mở hết các cửa sổ 9 giờ sáng hai ngày cuối tuần cho nắng ùa vào chính xác tám mươi phân tính từ ngạch cửa; khư khư một lộ trình cố định từ nhà đến trường hoặc nơi làm việc bất kể trở ngại sức khỏe, thời tiết hay ngoại cảnh; bảo thủ cách phục sức duy nhất cho mọi tình huống với ba màu đen, trắng, xám; luôn trở lại chính hàng/quán đã một lần đến; đọc tất cả tác phẩm của vài tác giả ưa thích; nghe đi nghe lại thuần một loại nhạc; bật chương trình truyền hình đúng 8 giờ tối và đi ngủ lúc 10.30. Không thích ăn ngoài, ghét tán gẫu, ngại dự đám cưới đám tang hoặc tụ tập liên hoan họp mặt, khó kết bạn, hạn chế mọi giao tiếp, hoàn toàn không có nhu cầu chia sẻ dù thời gian hay không gian; sợ phải thay đổi thói quen, nhịp sống và môi trường sống; tránh tối đa các cơ chế hành chính cũng như những thủ tục pháp lý; bất bình, hằn học, lắm lúc hung hăng trước thói õng ẹo, vô đạo đức hoặc giả trá; thu người lại để tự xóa nhòa, thậm chí triệt tiêu, nhưng phê phán gay gắt hành vi sát sinh hoặc tự tử.
Đó là tôi, một con đà điểu với hội chứng rối loạn phổ tự kỷ ở dạng bị kìm hãm.
Thường cúi xuống châm bẩm chơi vọc mấy ngón tay mỗi khi ngồi đối diện hay bên cạnh Kha, đến độ nếu có ai cắc cớ bảo tả lại đôi mắt người yêu, tôi xin chịu chết. Chẳng biết mí lót hay mí đôi, ánh nhìn sâu hay cạn, đắm đuối hay dửng dưng. Chậc, người bị mù hay đục thủy tinh thể thì họ yêu ra làm sao? Tôi chưa bao giờ ngó thẳng vào mắt ai, không thích va chạm dù qua tia nhìn.
Lúc chia tay tôi cũng chỉ cúi xuống bấu lấy mười ngón xương xẩu làm điểm tựa, tưởng tượng mình đang quơ quào đá đạp chống trả kịch liệt một cú rơi tự do. Kha thường nói em là cái chuông anh biết cách rung, nhưng rung mãi những âm thanh lục bục như nước sôi nồi đất riết cũng phát chán nên sau một lần cà-phê theo nghi thức cuối tuần, anh ân cần đưa tôi về, thái độ dứt khoát như cách người ta bứng bỏ một cây non chưa kịp bung đủ cành lá, nói chi đến chuyện đơm hoa kết quả.
Vậy chứ tám tháng trước đó Kha thấy tôi đặc biệt. Em thường khi cúi xuống nhưng không phải em bẽn lẽn, em kiệm lời nhưng không phải em thiếu điều để nói, em hiếm khi phát biểu nhận định nhưng không phải em đui điếc, em nghèo tưởng tượng trong hành vi nhưng những gì em làm có thể lung lay lòng tự mãn của kẻ giàu sáng tạo. Tôi đã gom tất cả những câu nói rời rạc trên đây của Kha làm thành một bài điếu văn để đọc tới đọc lui mỗi lần giỗ chạp cho cuộc tình ngắn ngủi.

Kha thừa biết tôi chân thành và sẽ chung tình, bởi vì cố định và lập lại là đặc tính của người tự kỷ. Nhưng anh là gió.

1 nhận xét:

VỠ MẢNH TRĂNG THỀ _ Thơ Songquang và Bài Họa Của Các Thi Hửu

VỠ MẢNH TRĂNG THỀ (cho nhớ ngày giỗ lần 2 hiền thê) Thu nao em đã bỏ anh rồi! Một mảnh trăng thề vội lẻ đôi Tình đó đã sâu giờ cách biệt Ngh...