Hoàng Long
Mỗi lần viết hay dịch xong một tác phẩm nào đó, anh đều cảm thấy một
niềm vui vẻ nhẹ nhàng. Tuy tác phẩm đó ngay lập tức chìm lỉm dưới đáy
sâu tăm tối của quên lãng thời gian nhưng anh không để ý mà còn lấy làm
vui mừng. Thời gian đã cho anh thấy nhiều điều kinh hãi. Những mặt nạ tử
tế rơi xuống đều đều, lòng đố kỵ khiến con người ta cuồng điên và sớm
muộn gì cũng thể hiện ra bản chất. Những kẻ nhân danh điều tốt đẹp lại
ra sức hãm hại anh bằng những thủ đoạn đê hèn nhất, chẳng cần biết đến
thể diện là gì. Những thứ được cả đám đông tôn vinh đều là những thứ giả
trá, hư ngụy, rẻ tiền; những kẻ được kính trọng đều là những kẻ đầy thủ
đoạn bất tài vô học. Trong một xã hội mà tất cả giá trị đều trở nên đảo
ngược thì những người có chút lương tri đừng mong gì mà sống được bình
yên. Bị đủ thứ chà đạp, rẻ khinh nhưng vẫn có những người không bao giờ
đánh mất đi chính mình. Con người ta dù thế nào cũng luôn có quyền hy
vọng. Nếu những gì rác rưởi đang ngày càng được tôn vinh thì thứ có giá
trị bền lâu phải chìm xuống lặng lẽ. Điều đó là đương nhiên thôi. Nhưng
chắc chắn sẽ có một ngày những thứ rác rưởi trôi đi hết, lớp trầm tích
đầy châu ngọc sẽ được hiện diện dưới ánh mặt trời. Những tác phẩm của
anh luôn chìm xuống đáy sâu để chờ đợi một cuộc sống mới. Bằng cách chịu
sự ghẻ lạnh và lặng im của đám đông, anh biết được tác phẩm của mình có
giá trị. Chưa kể sự im lặng ấy còn giúp anh tránh được bao nhiêu đố kỵ,
bao nhiêu là mũi tên bắn lén của những kẻ hèn hạ giả danh mình là quân
tử đức cao. Anh vẫn sống cuộc đời lặng lẽ, nỗ lực hết sức mình làm những
điều có thể trong tầm tay. Những tác phẩm của anh dần dần chất đầy lên
trong giá sách hy vọng, dưới đáy vực thời gian, ủ men thành trầm tích.
Những con chữ làm bạn với nhau, kết dệt lên mạng lưới không ngừng thủ
thỉ kể về cuộc đời anh. Khi được hiện diện dưới ánh mặt trời, người ta
sẽ biết anh đã sống một cuộc đời đẹp đẽ. Phải, dù trong hoàn cảnh nào đi
nữa, con người ta vẫn có thể sống đẹp đẽ để ban một ý nghĩa cuộc đời
mình, cho riêng mình mà thôi. Trong một đời kiếp khác, một hoàn cảnh
khác có thể anh sẽ được tự do đứng thẳng thả bay tác phẩm của mình thiên
di như cánh chim trời và đón nhận những lời hân hoan trong nắng mới.
Nhưng đâu có ai được chọn lựa thân phận của mình. Vì vậy anh vẫn cứ miệt
mài làm việc, thả những con chữ xuống vực sâu rồi cảm thấy thanh thản
nhẹ nhàng. Những tháng ngày âm thầm vẫn đầy niềm vui của một người biết
chắc chắn mình đã tạo ra được những điều có giá trị gửi lại cho đời.
Sài Gòn, ngày 23/11/2015
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
VỠ MẢNH TRĂNG THỀ _ Thơ Songquang và Bài Họa Của Các Thi Hửu
VỠ MẢNH TRĂNG THỀ (cho nhớ ngày giỗ lần 2 hiền thê) Thu nao em đã bỏ anh rồi! Một mảnh trăng thề vội lẻ đôi Tình đó đã sâu giờ cách biệt Ngh...
-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
-
Bối cảnh lịch sử: Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820), tên tự Tố Như (素如), hiệu Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu Hồ...
Niềm vui tuy âm thầm nhưng sâu lắng
Trả lờiXóa