Thứ Tư, 24 tháng 4, 2019

NẮNG THU - Thơ Trần Chu Ngọc


Tôi vẫn tìm tôi từ thuở ấy
Mênh mang chút cuối chiều nắng thu
Em đâu rồi chốn xưa vẫn thế
Một chút hoang sơ giửa sương mù

                   ***
Đâu còn dạo nhìn qua suối tóc
Ngẩn ngơ hồn một chút kiêu sa
Tôi đi hoài lối mòn cô độc
Thoáng dáng em xưa vẫn mặn mà
                   ***
Nắng thu từ dạo người đi biệt
]Chỉ còn như thế vẫn héo hon
Tôi nhốt hồn em vào cõi tịnh
Nên quanh năm hương nhụy vẫn còn
                   ***
Thôi thì có lẽ như thế đấy
Người đi còn để lại chút tình
Thôi để chút đời chìm tận đáy
Để người rồi cũng thấy mông mênh
                 ***
Mai này em có về gọi nắng
Trong tôi vẫn nhớ phút nồng nàn
Thong dong từng quãng đời thinh lặng
Rồi cũng bay theo lá thu vàng
 

Tranchungoc

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...