Chủ Nhật, 7 tháng 6, 2020

Giã Từ Côn Đảo - Thơ Đào văn Bình


Giã Từ Côn Đảo

Côn Đảo em ơi hãy ngủ yên.
Ngủ yên cho trọn kiếp ưu phiền.
Thuyền ta vội vã trong đêm tối,
Nhưng vẫn thương về em giữa đêm.

Trăng ngả phương đoài nghiêng bóng cây.
Dừa đong đưa là dáng hao gầy.
Từ khi đất nước lên màu máu,
Đảo nhỏ xa nghèo thêm đắng cay.

Sóng bủa từ xa sóng nhấp nhô.
Buồn vương tủi hận sóng xô bờ.
Trào thêm bọt trắng khi tan vỡ.
Gào thét bên ghềnh trăng bơ vơ.

Tàu đã xa rồi Côn Sơn ơi!
Bóng em vụt tắt giữa trùng khơi.
Thuyền đi như thể vào vô tận.
Chỉ có sao trời đưa lối thôi.
Đào Văn Bình
(

1 nhận xét:

MÂY TRẮNG BAY… -Thơ Kiều Mộng Hà và Thơ Họa

MÂY TRẮNG BAY … Người đến rồi đi…thân sậy gầy Ba ngàn thế giới tựa đông/tây Non cao chạm đỉnh vô biên xứ Đèo dốc tầng Không mây trắng bay C...