Thứ Ba, 22 tháng 9, 2020

Vũ như Cẩn

 Giám đốc đi làm về đang ngồi salon đọc báo chờ ăn cơm chiều , thì tiếng chuông điện thoại cell phone reo, Bà vợ giám đốc lắng tai nghe :

G/đốc : Alo...

Bồ nhí : Em nhớ anh quá !
G/đốc : biết rồi
Bồ nhí : Anh hôm nay sao vậy ? anh còn nhớ em không ?|
G/đốc : Nguyễn văn Còn

Bồ nhí : bà xã anh đang ở nhà hả ?
G/đốc : đúng rồi
Bồ nhí : hôm nay mình gặp nhau nha ?
G/đốc : Lê văn Bận

Bồ nhí : Vậy khi nào gặp ?
G/đốc : Trần văn Mai

Bồ nhí : sáng hay chiều hả anh yêu ?
G/đốc : Hoàng văn Chiều

Bồ nhí : mấy giờ anh yêu ?

G/đốc : Đinh văn Bảy

Bồ nhí : vẫn ở khách sạn cũ hả ?

G/đốc : Nguyễn y Vân ( vẫn y nguyên )

Bồ nhí : cho em tiền như mọi lần nha ?

G/đốc : Vũ như Cẩn ( vẫn như củ )

Bồ nhí : À quên cho em thêm tiền mua cái áo đầm mới nha ?

G/đốc : Hồ văn Được

Bồ nhí : anh hứa nha !!!

G/đốc : Ngô văn Hứa

Bồ nhí : ok ! ngày mai , buổi chiều , 7 giờ , ở khách sạn cũ , em sẽ chiều anh hết mình, hôn anh ...chụt... chụt... chụt...

G/đốc : cúp máy cái rụp (nói rõ to cho sư tử nhà nghe) :
Bực mình, có cái danh sách khen thưởng nhiều người mà không nhớ.


(Hoa Huỳnh chuyển)

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...