Thứ Hai, 14 tháng 9, 2020

MỘT ĐÊM KHUYA - Thơ Đặng Quang Tâm

  MỘT ĐÊM KHUYA 

Tôi lủi thủi một mình trên đường vắng
Đếm tàn dư trong ký ức nhạt nhoà
Đời lưu lạc như đèn khuya chờ sáng
Biết làm sao vơi bớt nổi nhớ nhà

Đi về đâu nơi quê người xứ lạ
Còn ai quen để ghé lại hỏi thăm
Bạn bè cũ gặp nhau thời giặc giã
Đã chết dần theo cuộc sống tối tăm

Trời chưa sáng người đi về xuôi ngược
Tôi lang thang cũng gần hết một đêm
Đau đớn quá lở làm dân mất nước
Sống càng lâu càng thấy khổ thêm

Tiếng chó sủa đuổi theo trăng sắp lặng
Đời chưa thua đã bỏ cuộc nửa chừng
Người chưa chết sao than dài thở vắn
Mất nhau rồi lòng sao quá dửng dưng

Tôi trở lại căn nhà xưa hiu quạnh
Ngồi một mình đếm từng lá khô rơi
Buổi cuối đời còn gì mà so sánh
Được hay thua đâu thoát khỏi số trời

September 9-2020
ĐẶNG QUANG TÂM
(Nhóm Văn Nghệ Trăng Vàm Cỏ Đông Tây Ninh)

🌹🌹🌹🌹

1 nhận xét:

ThaiLy: ĐỘ (T.Vấn và Bạn Hửu )

                                             Trước Cơn Giông – Tranh (sơn dầu): MAI TÂM Đó là tên nhân vật của truyện! Tên một thằng bé...