NHỚ NGƯỜI XƯA
Nhìn bóng trăng treo chợt nhớ Hàn
Người về, xa khuất cõi trần gian
Đồi thông vi vút, lời hờn oán
Dốc đá rì rào, tiếng thở than
Đêm lạnh, hoa rơi...vầng nguyệt tắt
Trời khuya, lá rụng...ánh sao tàn
Mộng Cầm nàng hỡi...duyên ngang trái
Mặc Tử chàng ơi!...kiếp phũ phàng...!
Bạc Liêu/5/4/2021
Hồng Vân
HỌA ;BUỒN NHỚ NGƯỜI XƯA
Thơ ơi hỡi… quá xót xa Hàn…
Thương Mặc Tử đành biệt thế gian !
Tượng Đức Mẹ thờ tâm trọng kính,
Thánh linh hồn cảm nỗi bi than !
Trăng vàng đem bán thời cô quạnh,
Thân thế dày đau buổi xế tàn !
Thi sĩ… nhân duyên đày đoạ thế…?!
Trần ai sao lắm nỗi sầu mang !!
Liêu Xuyên
Họa :Tiền Bối Trăng Vàng
Bích Câu Kỳ Ngộ cảm thương Hàn
Đà Lạt trăng vàng chiếu thế gian
Thi sĩ tài hoa nhìn gió lạnh
Cuộc tình bất hũ vọng lời than
Về quê dưỡng bệnh “vì sao” tắt
Tới bến tầm dương “bóng nguyệt” tàn
Mặc Tử hững hờ, Người nổi tiếng
Mộng Cầm dang dở, thiếp xa chàng...!
Mai Xuân Thanh
April 13, 2021
Bích Câu Kỳ Ngộ cảm thương Hàn
Đà Lạt trăng vàng chiếu thế gian
Thi sĩ tài hoa nhìn gió lạnh
Cuộc tình bất hũ vọng lời than
Về quê dưỡng bệnh “vì sao” tắt
Tới bến tầm dương “bóng nguyệt” tàn
Mặc Tử hững hờ, Người nổi tiếng
Mộng Cầm dang dở, thiếp xa chàng...!
Mai Xuân Thanh
April 13, 2021
Nỗi nhớ này da diết quá
Trả lờiXóa