Thứ Hai, 11 tháng 4, 2022

TRONG NỖI NHÓ NGỌT NGÀO, VỀ PHỐ BUỒN TÊNH - Thơ TRAN CHU NGOC


 

 1/ TRONG NỖI NHÓ NGỌT NGÀO
 
Bỗng dưng mây thấp trên đồi
Cho trời thoáng lạnh thấy đời bâng quơ
Cánh chim chao lượn chơ vơ
Tìm trong hiu quạnh bóng mờ xa xăm
 
Bỗng dưng nỗi nhớ âm thầm
Cho ta một thoángbâng khuâng suối nguồn
Cỏi đời được mấy yêu thương
Mòn hơi giữ mãi v ô thường đợi mong
 
Ngày qua như nắng trên đồng
Lung linh con sóng  bến sông lững lờ
Phải chăng hương gió hửng hờ
Tóc mây còn vướng lời thơ ngôn tình
Bỗng dưng  trò chuyện riêng mình
Nhớ bao kỷ niệm  yên bình bên nhau
TRAN CHU NGOC
 
 
 2 / VỀ PHỐ BUỒN TÊNH
 
Ta giờ xuống phố buồn tênh
Cơn mưa chưa dứt cuộc tình xa xăm
Tìm trong những bước âm thầm
Lối qua chốn ấy bao lần hẹn nhau
Lưa thưa rơi giọt tình sầu
Nên hè phố cũ nhạt màu nắng trưa
Ta về nhớ lại tình xưa
Bao lần hội ngộ gió mưa rộn ràng
Bao lần dứt Hạ Thu sang
Mùa Đông phớt lạnh Xuân tàn có hay
Lối xưa thảm cỏ còn đây
Công viên man mác bóng cây cội già
Ta giờ nhớ lại tình xa
Cũng là kỷ niệm cũng là phù du
Còn đây buổi sáng sương mù
Bao ngày chủ nhật thiên thu trốn tìm
Ta về giữa phố buồn tênh
Dấu chân thổn thức thấy mình bơ vơ

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...