Có
nghĩa là con người tới 70 tuổi sẽ đạt đến tình trạng kiện toàn về
phương cách đối nhân xử thế nên mọi hành động đều nằm trong khuôn khổ và
nguyên tắc đạo lý của đời thường.
Tôi
nay đã hơn 70, thời gian qua cuộc sống có nhiều thử thách, biến thiên.
Tâm thường bị giao động bởi những sự việc không thuận ý hoặc những lời
ăn tiếng nói cố ý hay vô tình của người khác có ý tứ tổn thương. Tôi
thấy mình có vẻ đi hơi xa tiêu chuẩn của khổng Tử đề ra cho lứa tuổi 70.
Vì thế, tôi cố gắng tìm tòi học-hỏi, tự kiểm thảo để tìm ra những
khuyết-điểm trong các trải nghiệm vui buồn của cuộc đời.
Theo
quan niệm cá nhân của tôi, tâm tư xác trộn trước thế sự nhiễu nhương là
do sự cố chấp và chủ quan. Nếu nhìn sự việc dưới góc độ cởi mở, lạc
quan, tha thứ sẽ khiến ta trải rộng lòng mình ra và mọi sự việc sẽ được
giải quyết một cách dễ dàng hơn, tâm tư cũng được thoải mái nhẹ nhàng
hơn.
Tuần
vừa qua, tôi lại gặp phải một số chuyện nghịch ý, tôi tự nhủ không cố
giữ lấy chủ kiến của mình nữa, mà cố gắng lắng nghe và cảm nhận ý kiến
của người khác. Điều này mang đến kết quả là, công việc được giải quyết
một cách hợp lý hơn, ổn thỏa hơn, đồng thời không làm buồn lòng người
khác.
Thu
nhặt kinh nghiệm kể trên, tôi muốn viết vài lời để bày tỏ và chia sẻ
cảm nhận của mình. Bài viết của tôi chủ yếu là để cảnh giác chính mình,
đồng thời muốn tìm hiểu về thế giới tâm linh của con người, rút lấy phần
chân thiện mỹ để cùng các bạn và thiện tri thức học hỏi và khuyến khích
lẫn nhau.
Văn
dĩ tải đạo, dùng ngôn từ để truyền đạt đạo lý vốn là một việc làm rất
có ý nghĩa và sâu xa. Vì vậy, mỗi lần chia sẻ bài viết là một sự vinh
hạnh và niềm vui lớn. Muôn ngàn lời nói, chất chứa dâng trào trong lòng,
nên cảm tác đề tựa: “Thế sự dưới cái nhìn của tuổi già”.
Thế Sự Dưới Cái Nhìn Của Tuổi Già
Ngày
xưa, khi còn trẻ, bồng bột nóng tính, ai nói gì hơi nghịch ý, tôi cũng
tìm cách phản bác. Bây giờ già rồi, nhìn đời qua lăng kính tuổi già,
thấy cuộc đời quá đa dạng, tôi trở nên dễ dãi hơn, ai nói gì cũng… gật
đầu xuôi thuận.
Sáng
nay, xem lại mấy tấm hình cũ của nhóm mình từ hồi thập niên 70, khuôn
mặt trẻ trung của lứa tuổi 18, đôi mươi đưa tôi về khoảng thời gian huy
hoàng của thời sinh viên Đà Lạt. Trân quý biết bao! Thật lòng mà nói
càng tiếc nuối thanh xuân thì càng ý thức được: "mình đã già rồi”!
Thời gian gần đây, lắm lúc hàn huyên phiếm đàm cùng mấy ông bạn già trong hội từ thiện, chúng tôi thường chia sẻ với nhau:
Về
già, tai thì điếc lác, nên khi nghe ai nói gì thì tiếng được tiếng mất;
nghe nhạc cứ như "đàn gẩy tai trâu", "nước đổ đầu vịt" không có khả
năng tiếp thu, nghe không rõ hoặc trì độn. Tuy nhiên lảng tai cũng có
cái hay là mình bớt nghe được những lời chê bai, trách móc và cả những
lời thóa mạ, chửi bới nữa. Họ nói họ nghe, mình vô can.
Về
già, mắt thì kém cỏi, đọc sách báo một lúc hoặc nhìn lâu vào màn ảnh
của tivi, máy vi tính, hình ảnh bị nhòe đi. Nghĩ cũng bực nhưng cũng
hay, mắt nhìn không rõ sẽ ít thấy những khiếm khuyết, ít thấy thì ít
động tâm. Tâm có tĩnh lặng thì lòng đời sẽ an yên, vui vẻ.
Về
già, đầu óc không còn minh mẫn nữa, nói trước, quên sau. Cũng hay, bởi
nhiều thứ đang cần vứt bỏ bớt đi cho tâm hồn thanh thản, nhẹ nhàng, giữ
lại cũng chẳng ích lợi gì mà còn khiến mình cứ phải suy nghĩ vẩn vơ.
Về
già, sức khỏe là vốn quý. Tuy nhiên, những khi đau ốm mới cảm nhận hết
được cái vốn quý ấy. Theo kinh nghiệm bản thân, lỡ khi ốm đau thì ngoài
người thân trong gia đình tới lui chăm sóc, may mắn hơn còn được sự
chiếu cố của vài người bạn cố tri đến vấn an, an ủi. Thế chẳng phải là
hạnh phúc lắm sao?
Nói
thế thôi, sức khỏe vẫn phải được đặt lên tiêu chí hàng đầu. Phải ăn
uống có chừng mực, nghỉ ngơi đầy đủ, tập thể dục thường xuyên, giữ tâm
thanh tịnh mà suy ngẫm về cuộc đời đã cho mình nhiều may mắn, mà tạ ơn
Trời Phật.
Một
hôm trước đây, tôi bỗng thấy yêu đời, thế nên, muốn đi nhuộm tóc. Đến
tiệm tóc nói rõ ý định của mình, chẳng hiểu có phải người thợ thấy mình
già nua, quê mùa, họ nhìn tôi một hồi và đề nghị với tôi: "đầu chú đã
hói, chỉ lưa thưa ít sợi tóc, nhuộm chi cho tốn tiền". Tôi bực lắm, cảm
thấy tự ái bị xúc phạm. Hồi trẻ, chắc chắn là to chuyện, giờ thì già
rồi, tôi tự nhủ : “Một câu nhịn, chín câu lành”.
Già
rồi, nhịn riết cũng quen. Không nên để tâm bực bội những chuyện vu vơ
nữa, cũng không nên đôi co cùng thiên hạ làm chi để tiêu hao sinh lực,
tổn hại tình thân hữu. Thế sự như cuộc cờ, đánh cờ là để giải trí, không
nhất thiết phải thắng, thắng chưa chắc là được là hơn, thua không hẳn
là thiệt là mất.
Già rồi, khi bị chê bai, mình cười, không buồn, không oán trách.
Già
rồi, nghe thiên hạ huênh hoang, mình cứ giả vờ tin như thật. Mình chẳng
mất gì, mà làm cho thiên hạ hoan hỉ vui sướng, lên tận mây xanh.
Già
rồi, thỉnh thoảng gặp gỡ bạn bè hàn huyên dăm ba câu chuyện bên tách
trà nóng, ôn lại buồn vui sự đời, đó là hạnh phúc hiếm hoi.
Già rồi, còn gặp nhau được ngày nào biết vui ngày đó, nên phải trân quý.
Già
rồi, ai nói đúng sai gì, cũng không sao. Cuộc đời muôn hình vạn trạng,
nên ai nói gì cũng có cái lý của riêng họ. Mình chỉ nên lắng nghe, cảm
nhận và gật đầu.
Già
rồi, không phản bác trước những sự oan ức, sự hiểu lầm của người khác,
sẵn sàng bao dung buông bỏ, dễ dãi cho người khác tức là dễ dãi cho
chính mình.
Mấy
hôm nay, trời vào đông, thời tiết se se lạnh. Tôi cầu chúc mọi người
“già” thêm một tí, “hồ đồ” thêm một tí, “lép vế” thêm một tí để tuổi già
vui thêm một tí, để cuộc đời tươi thêm một tí và để thiên hạ “sướng”
thêm một tí...
Chợt nhớ ca từ một bài hát (Hoa ngữ) có câu:"Hãy để dành một chút gì của mình cho chính mình." (留一點自己給自己.)
Bài rất hay
Trả lờiXóa