Thứ Năm, 2 tháng 2, 2023

Xuân Xa Lạ Thơ Trần Quốc Bảo

 Xuân Xa Lạ

 

Tôi đi lang thang...

Trên đường phố lạ.

Ở đây Xuân về,

Tuyết rơi trắng xóa!

Đất trời che mặt ngủ yên.

 

Nét chì xám hai hàng cây trụi lá,

Vẽ đường vào công viên.

Những hạt mưa bụi và những giọt sương,

Đọng trên giây điện,

Lấp lánh đèn vàng, như xâu chuỗi kim cương.


  


Miệng cống bốc hơi,

Mái nhà quyện khói,

Hàng xe phủ tuyết nằm bên đường.

Riêng có con chim cardinal đỏ chói,

Đậu trên vai tượng đá,

Chia lạnh xẻ buồn... với kẻ tha hương!

 

Gió hun hút từng cơn buốt giá,

Đem Xuân đi khắp nẻo đường,

Trải rét mướt trên mặt hồ đông đá,

Ẩn mơ hồ trong tơ khói vấn vương.

Xuân về đây - không hoa không lá!

 

 



Vạn vật thờ ơ,

Xuân xa lạ!

Khách phong sương chợt thấy dạ bồi hồi!

Xuân ơi !  Xuân...

Từ lâu đã mất Xuân rồi!

Bao giờ Xuân thắm Quê tôi trở về?

           
     Trần Quốc Bảo

               Richmond, Virginia

         Địa chỉ điện thư của tác giả:


1 nhận xét:

Tâm Sự Từ Nguyên Và Bài "MẮT NHÒA QUÊ MẸ "

 Cùng quý thân hữu, Tình mẹ con vốn bất diệt và không có thơ nhạc nào đủ sức ca tụng. Trong khi người ta lao đầu vào các cuộc chiến bất tận,...