Thứ Ba, 1 tháng 8, 2023

ĐẠI DỊCH - Ngô Kế Đang


ĐẠI DỊCH
 
Nhớ mùa cô vít mà kinh hãi
Trận dịch toàn cầu, phải chịu thôi
Nhân loại cho dù khôn hay dại
Ít nhiều đâu cũng chết, không vơi !
Nơi ta ở , chốt canh kiểm soát
Rào kẽm gai kéo sát bờ thôn
Muốn đi lại, phép thời chưa phát
Năm,ba ngày chật vật , khổ gì hơn !
Người chết lò thiêu không kịp đốt
Nghe Tàu,nghe Ấn chất lộ thiên
Sài Gòn phá thế người bị nhốt
Về xứ mà sao cũng muộn phiền ?
" Ở đâu ở đó " nghe theo lệnh
Lương thực, thuốc men chẳng đủ đầy !
Trốn chạy muộn màng cơn nguy biến
Còn hơn chết lộn giữa chồng thây
Cơ Trời đã vậy, sao mà ác ?
Thuốc giả , giá cao buộc phải dùng
Hại chết dân lành, đành qua mặt
Để rồi tương báo, phải tù chung !
Giờ nghe cô vít mà run sợ
Như bị thương rồi, chim nhát thôi
Thấy cây tưởng ná , nào đâu có !
Tưởng kẻ giết người, đau chẳng nguôi !
Đại dịch như là cơn ác mộng
Cứ gây ấn tượng chẳng hề quên
May mắn Đất Trời cho nguồn sống
Chẳng giết dân ta , dẫu đảo điên
5g49 . .31/7/2023.


 Xem Thêm :

Virus corona: Những trẻ em Ấn Độ bị mồ côi vì Covid-19 (BBC/TV )

 

2./  

Thơ Ngô Ké Đang : KẺ TRỞ MẶT,CHỮ HIẾU NGHĨA,SAO KHÔNG ĐỞI ĐỜi , CHỚ LÀM CAO  

1 nhận xét:

NHỚ MỘT NGƯỜI - Thơ Songquang và Bài Họa Của Các Thi Hửu

Ảnh của Đào Anh Dũng NHỚ MỘT NGƯỜI Ta có mối tình mãi khắc sâu Bóng hình người ấy, mối duyên đầu Có khi thương mến khôn tìm được Lắm lúc u h...