Xưa,
có nhà văn nhận xét về người Việt là “ Gì cũng cười!” Cười mọi lúc, mọi
nơi. Nghèo giàu, sướng khổ, vinh nhục gì cũng cười? Song có lẽ cũng
đã... “ xưa rồi Diễm”, ngày nay lại có thêm nhận xét:
Người mình... gì cũng chửi? Chửi mọi lúc, mọi nơi, trên tầng cây số.
Nhà
văn Nguyễn Văn Trung viết tác phẩm “Ngôn ngữ và thân xác”, xuất bản tại
Sài Gòn, năm 1968, trong đó có nhận xét: “Có lẽ không có dân tộc nào
trên thế giới văng tục, chửi tục nhiều và hay như dân tộc Việt Nam. Đó
là một hiện tượng rất phổ thông trong ngôn ngữ hằng ngày và cũng rất
phong phú vì gồm rất nhiều lối văng tục, chửi tục, sử dụng rất nhiều
chất liệu khác nhau để xây dựng câu chửi, nhưng cũng nhằm rất nhiều ý
nghĩa...”
Nhà Lý luận Phê bình Văn Học Nguyễn Hưng Quốc đã kỳ công trong một
bài viết, thống kê “lai lịch” và ý nghĩa của từ “chửi” trong các bộ Tự
điển của Việt Nam như sau:
Trước,
trong Từ điển Việt Bồ La của Alexandre de Rhodes (1651), chỉ có hai từ
chửi và chửi mắng; sau, trong Đại Nam Quốc âm tự vị của Huỳnh Tịnh Của
(1895), có thêm chửi bới, chửi rủa, chửi lộn và chửi thề; kèm theo một
số thành ngữ như: chửi như tách nứa, chửi như gõ thoi; sau nữa, trong
Việt Nam tân từ điển của Thanh Nghị (1952), thêm: chửi bâng quơ, chửi
vào mặt, chửi tục, chửi vung, chửi xối hay chửi xối xả.
Từ
điển tiếng Việt của Văn Tân (1963), ngoài một số hình thức chửi trên,
còn thêm: chửi bóng chửi gió, chửi chữ, chửi đổng, chửi xỏ.
Nhiều
nhất là trong Việt Nam từ điển của Lê Văn Đức và Lê Ngọc Trụ (1970) với
một số kiểu chửi mới, chưa thấy trong các từ điển trước: chửi bỏ, chửi
bông lông, chửi đùa, chửi khống, chửi lén, chửi tắt bếp, chửi thầm, chửi
thề, chửi trổng, chửi vãi, chửi vụng, và chửi xiên chửi xéo.
Lê
Văn Đức và Lê Ngọc Trụ cũng liệt kê một số thành ngữ bắt đầu bằng chữ
chửi: Chửi cha không bằng pha tiếng, chửi chó mắng mèo, chửi lắm nghe
nhiều, chửi như chó ăn vã mắm, chửi như mất gà, chửi như vặt thịt.
Ngoài ra, có nhiều từ hoặc thành ngữ khá phổ biến ngoài đời nhưng
không hiểu sao lại không có trong từ điển: chửi cha, chửi xéo, chửi móc,
chửi leo, chửi đông đổng, chửi té khói, chửi không kịp vuốt mặt, chửi
như vãi trấu, chửi như tát nước (vào mặt), chửi tưới hột sen, chửi tá
lả, chửi tá lả bùng binh, chửi búa xua, chửi tứ tung, chửi tứ tung lung
tàng, chửi tùm lum tà la, chửi sa sả, chửi cho tắt đài, chửi thẳng vào
mặt, chửi sủi bọt mép, chửi như hát, v.v…
Đấy là chưa kể các từ chửi gần đây như: Chửi tắt bếp, Chửi liên
thanh, Chửi liên hồi kỳ trận, chửi huỵch toẹt, chửi ra rả, chửi rống, xả
một trận, chửi tới tấp... cùng các ngôn ngữ mạng của thời đại @ như:
“Ném đá, tặng gạch, xả street, tương đểu, chết... đầy rẫy trên các mạng
xã hội hiện nay.
Chửi mọi lúc, mọi nơi, bất kể thời tiết mưa, nắng, nóng, lạnh. Chỉ
cần không vừa lòng, trái tai, gai mắt là... chửi. Chửi như cái bệnh và
cũng là đại dịch... lây lan khó có thuốc trị. Đặc biệt là “chửi góp”, “
chửi hùa”, “chửi ké”... đang là model “thịnh hành” trên các trang
Facebook, khó có cách gì để ngăn chận được.
Trong cuộc sống sinh hoạt của cộng đồng, xã hội thì có “cơm chửi,
cháo chửi, phở chửi...” thậm chí “xe bus chửi, taxi chửi” v.v... các cơ
quan công quyền, nhà nước, sếp... chửi thì nói là “huấn thị”, “giáo
huấn”, trong trường học thì là “giảng moral, lên lớp”! Nhiều thể loại và
hình thức chửi. Ghét, giận, nóng, thù: Chửi. Sung sướng, cưng nựng
cũng... chửi, gọi là “mắng yêu” như: Tiên sư bố cái nhà anh... hay “Đ...
má. Quá đã!”
Song nghệ thuật chửi... Từ sáng tới chiều. Chửi như hát, chửi có vần
có điệu thì phải kể đến các bà, các... ông ngày xưa bị mất gà, mất vịt,
mà dân gian còn truyền khẩu như sau:
Chửi mất gà: “Làng trên xóm dưới, bên ngược bên xuôi, tôi có con gà
mái vàng. Sáng nay tôi còn cho nó ăn, thế mà bây giờ nó bị mất! Ai bắt
được thì cho tôi xin, nếu không trả thì tôi chửi cho mà nghe đấy… ấy… ấy
!
Bố cái thằng chết đâm, cha cái con chết xỉa ! Mày day tay mặt, mày
đặt tay trái, nỡ ăn cắp của bà đây con gà. Này bà bảo cho chúng mày
biết: Thằng đứng chiếu ngang, thằng sang chiếu dọc, thằng đọc văn tế,
thằng bế cái hài, thằng nhai thủ lợn… Con gà nó ở nhà bà là con gà. Nó
bị bắt trộm về nhà mày thì thành con cú, con cáo, con thành đanh mỏ đỏ,
nó sẽ mổ mắt, xé xác ông, bà, cha, mẹ, vợ , chồng, con cái nhà mày đấy…
ây… ấy !
Mày mà ăn thì con gà nhà bà thì ăn một miếng chết một đứa, ăn hai
miếng chết hai đứa, ăn ba miếng chết ba đứa, và ăn cả con gà đó sẽ chết
cả nhà cả ổ nhà mày.
Cha tiên nhân ông nội, ông ngoại, ông dại, ông khôn, đồng môn chi rễ
nhà mày nhá ! Mày gian tham đã ăn trộm ăn cắp con gà mái nhà bà. Rồi
ra, nhà chúng mày chết một đời cha, chết ba đời con, đẻ non, đẻ ngược,
chân ra trước đầu bước ra sau, để sót nhau. Chết mau, chết sớm ! Chết
trẻ, đẻ ngang nhá.
Bốn thằng cầm cờ xanh đứng đầu ngõ, ba thằng cầm cờ đỏ đứng đầu
làng, đưa đám tang cả nhà mày ra đồng làng chôn đấy. Mày có khôn hồn,
mang trả ngay con gà đó cho bà, kẻo không bà đào mồ, quật mả cao tằng tổ
khảo, cao tằng tổ tỉ, thúc, bá, đệ, huynh, cô, dì, tỷ, muội nhà mày
đấy.
Hôm nay bà chửi một bài, ngày mai bà sẽ chửi hai lần liền. Bà chửi
cho mày hóa điên, bà rủa suốt tháng liên miên không ngừng. Bây giờ bà
mệt quá chừng, bà về cơm nước, nhớ đừng quên a… Muốn sống thì thả gà ra,
lạy bà hai lạy, bà tha cho mày...”
Mất vịt: “Tiên sư đứa nào bắt mất con Vịt xiêm lai nhà ông, Vịt ở
nhà ông là con công con phượng, Vịt về nhà mày thành con cáo con diều
hâu.
Bố mày là A, mẹ mày là B, ông cho vào ngoặc ông ‘khai căn’ cả họ nhà
mày. Ông rủa mày ăn miếng rau mày ói ra miếng thịt, mày tắm trong ao
mày chết chìm trong chậu.
Ông ‘khai căn’ cả họ nhà mày xong rồi, ông ‘tích phân n bậc,’ ông
bắt cả hang, cả hốc, ông cụ ông nội, cả tổ tiên nhà mày ra mà ‘đạo hàm n
lần.’
Ái chà chà, mày tưởng nuốt được con Vịt nhà ông là mày có thể yên ổn
mà chơi trò ‘cộng trừ âm dương’ trên giường với nhau à. Ông là trị cho
tuyệt đối hết cả họ chín đời nhà mày, cho chúng mày biết thế nào là ‘vô
nghiệm,’ cho chúng mày không sinh, không đẻ, không duy trì được nòi
giống nữa thì thôi.
Ông sẽ nguyền rủa cho chúng mày đời đời chìm đắm trong ‘âm vô cùng,’
sẽ gặp tai ương đến ‘dương vô tận,’ cho chúng mày chết rục trong địa
ngục, cho chúng mày trượt đến ‘maximum’ của sự ‘vô hạn’ tối tăm
Tiên sư nhà mày, mày tưởng ngày nào mày cũng rình mò ‘tiệm cận’ hàng
rào nhà ông là ông không biết đấy à ? Ông là ông ‘giả thiết’ mày ăn cắp
hơn hai chục con Vịt xiêm lai nhà ông, mày về mày vỗ béo để nhồi ‘đường
cong’ cho con vợ mày, à... à… mày vẽ nữa đi, mày tô nữa đi. Mày tô, mày
vẽ, mày nhồi cho đến khi ‘đường cong’ con vợ mày nó nứt toác, nó gẫy
khúc ra, chọc xiên chọc xẹo đi, rồi đi lên đi xuống nữa vào, rồi có ngày
con vợ mày sẽ hạ ‘vuông góc’ một mạch thẳng xuống ‘góc tù.’ ”
Và “Mất chó” mới sưu tầm, tân trang và bổ sung cho phù hợp: “Tiên
sư cha ba, bốn đời cái đứa bắt chó nhà bà, chiều hôm qua bà cho nó ăn
nó vẵn còn. Sáng hôm nay con bà gọi nó nó vẫn còn, mà bây giờ nó đã bị
bắt mất. Mày muốn sống mà ở với chồng với con mày, thì buông tha thả nó
ra cho nó về nhà bà, nhược bằng mày chấp chiếm, thì bà đào mã thằng tam
tứ đại nhà mày ra, bà khai quật bật săng thằng ngũ đại lục đại nhà mày
lên. Ới cái thằng chết đâm, cái con chết xỉa kia. mày mà giết chó nhà bà
thì một người ăn chết một, hai người ăn chết hai, ba người ăn chết ba.
Mày xuống âm phủ thì quỷ sứ thần linh rút ruột mày ra a a a a …
Mày dám xơi thịt con chó yêu quí của bà í à? Bà là bà rủa cho mày ngóc đầu lên không được đấy con ạ ạ ạ ạ …
Cái con chó nó ở nhà bà nó là con cún con thỏ, chứ nó về đến nhà mày
nó thành con sói, con cáo, con thần nanh mỏ đỏ, nó mổ chồng mổ cha mổ
tiên sư ông bố ông cố nội mày ra thành trăm mảnh. Bà là bà vứt xuống ao
cho cá nó rỉa, rồi bà lại đem lên bờ cho ruồi nó liếm đấy con ạ. ạ ạ ạ
ạ…
Bà rủa cho mày là mày ngủ giường: giường sập, mày ngủ võng: võng
đứt, mày thức mày cũng mơ thấy ma móc mắt mày ra, mày tắm ở ao mày chết
chìm trong chậu, mày đi ra đường xe bò cán mày bẹp đầu, mày đi trên lề
đường cây khô rớt xuống gãy cổ, mày uống được ngụm nước vào mồm máu đỏ
mày phọt ra đằng mũi, máu trắng mày tuồn ra đằng tai, mày ăn miếng rau
mày ói ra miếng thịt. Mày dám đớp thịt con chó của bà hở? Thì ối giời ơi
tóc tai lông lá mày rụng sạch. Bà cuộn lại thành chổi bà quét hố xí í í
í í ….
Hờ hờ...ờ... chúng mày
nghe bà truyền đời đây. Hồn linh chó nhà bà sẽ về chửi gâu gâu, gấu
gấu, từ sáng tới trưa, từ trưa tới chiều, từ chiều chí tối. Không cho cả
làng cả xóm, cả họ nhà mày yên giấc ngủ mà trân tráo, thao láo ngó mắt
lên bàn thờ nhà mày mà nổi cơn điên sằng sặc ra nhóa, nhóa... Bà về
bà... đái rồi ra chửi tiếp nhóa, óa... óa... gấu, gấu...”
Thế mới biết để chửi được người ngoài... kỳ khu sưu tầm, tìm kiếm
những từ ngữ độc địa còn phải có nội công thâm hậu mới có thể... truyền
âm đến đối tượng nghe chửi để họ phải...”tắt bếp”, “tắt đài” mà nghĩ suy
cặn kẽ lẽ đời cùng chung sống với nhau...
Trần Hoàng Vy ( Tác giả )
TQĐ chuyển
bài rất hay
Trả lờiXóa