Đối với người bị dị ứng thực phẩm, ăn ngoài có thể gây căng thẳng và trong một số trường hợp, đe dọa tính mạng hoặc gây tử vong.
Tuần này, gia đình đau buồn của Owen Carey, người đã chết vì dị ứng sau khi vô tình ăn phải thịt gà ướp bơ sữa của Byron Burgers, yêu cầu luật phải thay đổi để buộc các quán ăn công bố đầy đủ và rõ ràng thông tin về dị ứng trên thực đơn.
Theo luật hiện hành cho thực phẩm không được đóng gói sẵn, nhà hàng và các quán ăn phải thông báo cho khách hàng khi bất kỳ món ăn nào của họ có chứa 14 chất gây dị ứng phổ biến nhất - thông qua thực đơn, bảng phấn, gói thông tin hoặc bằng lời của nhân viên.
Nhưng các nhà phê bình cho rằng các quy tắc này có quá nhiều chỗ sai sót và ngành công nghiệp thực phẩm phải tích cực hơn để bảo vệ an toàn cho khách hàng bị dị ứng.
Vậy nhà hàng và quán ăn có thể làm gì để giúp khách bị dị ứng? Và thực khách có phải đóng một vai trò gì không?
Menu tương tác về chất gây dị ứng
Nhiều nhà hàng và quán ăn đã thêm thông tin dị ứng vào thực đơn trực tuyến trên trang web của họ, liệt kê một số trong 14 chất gây dị ứng phổ biến nhất, nếu có, bên cạnh từng món ăn.
Và thực đơn trực tuyến của một số nhà hàng - như Carluccio's và Zizzi - cho phép khách hàng lọc ra những món ăn mình bị dị ứng, giúp họ có lựa chọn sáng suốt khi gọi món ăn.
Với các nhà hàng khác, các thực đơn tương tác về chất dị ứng như Menu Guide có thể giúp khoảng hai triệu người ở Anh đã được chẩn đoán là bị dị ứng thực phẩm.
Công cụ trực tuyến cho phép các nhà bán thực phẩm biết các chất có thể gây dị ứng trong mỗi món ăn trước khi điều chỉnh thực đơn, và thông tin này vào trang web Menu Guide.
Thực khách có thể xem thực đơn 24/7 và lọc các món có thức ăn họ dị ứng hoặc lọc món ăn theo nhu cầu ăn kiêng của mình.
Nhân viên phục vụ có thể sử dụng Menu Guide trên máy tính bảng trong khi khách hàng gọi món, để đảm bảo cung cấp thông tin chính xác và đầy đủ về tính dị ứng của món ăn khách đang gọi.
Andrei Lussmann, chủ nhà hàng Lussmanns Sustainable Fish & Grill, cho biết nhân viên của ông sử dụng Menu Guide vì nó giảm bớt nguy cơ sai sót và cho phép họ dành nhiều thời gian phục vụ khách hàng hơn là lo lắng về các chất gây dị ứng.
"Chúng tôi đảm bảo rằng vật liệu trong thực đơn, được cập nhật bởi một người làm việc trong văn phòng, do đó rất chính xác, thay vì do một quản lý nhà hàng bận rộn.'' Ông Lussmanns nói.
'Minh bạch về vật liệu'
Cho dù có menu tương tác hay không, các nhà vận động cho biết tất cả các cửa hàng thực phẩm cần phải hoàn toàn minh bạch về vật liệu được sử dụng.
Nathalie Newman, 38 tuổi, khởi viết blog Intolerant Gourmand sau khi Callum, con trai bảy tuổi của bà, được chẩn đoán dị ứng với 28 chất, tám trong số này có thể làm nguy hiểm đến tính mạng.
Nathalie Newman giờ đây cố vấn các đầu bếp và nhà hàng về việc đảm bảo thực đơn của họ đáp đúng yêu cầu thông báo chi tiết về vật liệu có thể gây dị ứng.
Tuyên bố đầy đủ các vật liệu là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề, bà nói.
"Không ai muốn biết công thức nấu ăn bí mật của các nhà hàng.
"Họ có thể giữ công thức bí mật, nhưng điều duy nhất mà cộng đồng dị ứng tuyệt vọng muốn biết là tất cả vật liệu dùng trong món ăn là gì - bởi vì thông tin này giữ an toàn cho họ."
Hậu quả khi sự cố xảy ra
Năm ngoái, Ruth Holroyd, 46 tuổi, đã mong đợi được thưởng thức bữa ăn Giáng sinh với các đồng nghiệp tại một nhà hàng địa phương.
Nhưng thay vì dành cả đêm ăn mừng, bà được đưa gấp vào phòng cấp cứu của nhà thương sau khi vô tình ăn một bữa ăn có chứa sữa - mà bà bị dị ứng nặng.
Điều này xảy ra bất chấp việc bà đã tuân theo thói quen "chính xác quân sự" của mình trong việc thông báo trực tuyến và qua điện thoại cho nhà hàng rằng bà là người bị dị ứng với sữa và các loại hạt rất nặng.
Bà Holroyd nói: "Tôi đã cùng với các đồng nghiệp, những người, cũng như tôi, đã nói với nhà hàng rằng tôi bị dị ứng nặng và không thể tiêu thụ bất kỳ loại sữa hay hạt nào trong thức ăn."
Sau khi thoạt đầu tuyên bố rằng họ không nhận được đơn đặt món ăn trực tuyến của bà, nhà hàng đã "thay đổi giai điệu", bà kể.
"Họ nói với tôi rằng đầu bếp đã làm cho tôi một món ăn đặc biệt và khi món ăn ấy được đưa ra, tôi nghĩ nó trông giống như có phô mai trong đó.
"Tôi khước từ món ăn này, và nói với cô hầu bàn rằng làm như thế không đúng. Tôi nghĩ rằng món ăn có thể có phô mai trong đó. Tôi được bảo là không, đây là món đặc biệt nhà bếp làm cho tôi."
"Tôi ăn một tí, và sau đó đã có phản ứng dị ứng tồi tệ nhất trong đời."
Bà Holroyd, đến từ Buckinghamshire, gần đây đã tung ra một podcast có tên Allergy Today, sau đó phải chịu đựng những cơn hoảng loạn và đi tư vấn sau khi có cảm giác "kinh hãi" khi nghĩ đến việc đi ăn ngoài.
Hội đồng địa phương đang điều tra nhà hàng này, và bà Holroyd muốn thấy nhà hàng bị truy tố.
Bà nói: "Thật đau lòng, khi những điều này phải được mang ra tòa và những nhà hàng chỉ bị truy tố khi họ giết một thực khách nào đó, và dường như không gặp rắc rối nào khi làm cho khách bị bệnh, ngay cả bệnh nặng.''
'Đào tạo kỹ hơn và hệ thống tốt'
Đa số đều đồng ý là ngành công nghiệp nhà hàng cần tăng cường nỗ lực trong việc phục vụ cho khách hàng có thể bị dị ứng thực phẩm.
Michelle Berriedale-Johnson, của giải thưởng Free From Eat Out, cho biết nhận thức về các chất gây dị ứng và hậu quả của chúng có thể "vô cùng chắp vá" và thông tin bằng văn bản, đào tạo nghiêm ngặt cũng như hệ thống rõ ràng rất quan trọng.
"Nếu nhà bếp của bạn có hệ thống tốt để đảm bảo sản phẩm không gây dị ứng được tách biệt khỏi sản phẩm chứa đầy chất gây dị ứng, và nếu sau đó bạn thiết kế thực đơn thật rõ ràng để khách hàng có thể dễ dàng nhận ra một món ăn có thể gây nguy hiểm cho họ, thì điều đó rất tốt."
Chuỗi nhà hàng của Nando đảm bảo là thông tin về thực khách được truyền đạt rõ ràng giữa thực khách, nhân viên hầu bàn và nhà bếp.
Thực khách có thể bị dị ứng được khuyến khích xem qua một cuốn sách về dị ứng thực phẩm với người quản lý trước khi gọi món ăn.
Quản lý nhà hàng sau đó giám sát các phiếu gọi món ăn để theo dõi sự chuẩn bị của nhà bếp và việc giao thức ăn.
Những nhà hàng khác, như Bella Italia, có chính sách dịch vụ từng-bước được áp dụng cho khách hàng bị dị ứng, bao gồm việc phân biệt thực đơn các món không gây dị ứng và và không có sữa của họ, và đánh dấu những món ăn này bằng một biểu tượng nào đó để trấn an thực khách.
'La hoảng'
Thực khách cũng có thể giúp nhà hàng cải thiện chính sách dị ứng của họ - bằng cách trung thực trong khi chọn món ăn.
Ông Lussmann cho biết một số khách hàng cũng có tật "la hoảng" bằng cách tuyên bố sai lệch về việc bị dị ứng khi họ thật ra đang nói về những thức ăn mình ưa chuộng.
Và Ruth Holroyd nói rằng những người mạo nhận là mình bị dị ứng thực phẩm "làm bà tức giận" vì nó có nguy cơ khiến cho các đầu bếp nghi ngờ những người thực sự bị dị ứng.
Bài viết rất hữu ích, xin cảm ơn
Trả lờiXóaNhà hàng phải luôn chú trọng vệ sinh, an toàn thực phẩm
Trả lờiXóa