Bước vào năm đầu tiên của bậc trung học, tôi đã được chọn vào nhóm
năm người với tên gọi là nhóm ngũ quỷ. Đầu têu cũng là nhóm trường là
Thông, một cô bé trắng trẻo xinh đẹp nhưng cũng nghịch ngợm bày ra vô số
trò cho bọn tôi hưởng ứng quậy theo. Bọn tôi kêu Thông là chị Hai. Chị
Ba là Thình, một cô bé nhỏ nhắn dáng gầy gầy, rất hiền và nói ít nhất
bọn. Chị Tư là Phối, thấp người nhưng rất lanh lợi, có giọng cười giòn
giã tươi vui, hết lòng vì bạn bè. Chị Năm là Nguyệt Nga, cô nàng cao và
gầy nhom, cũng trắng trẻo, xinh đẹp, có đến ba lúm đồng tiền. (Nga kể
rằng hai lúm là tự nhiên , còn một lúm là do … tai nạn khi tập xe đạp,
té vào một cái cây và bị cành cây xuyên thủng má! !) Dĩ nhiên đứa thứ
năm còn lại là tôi. Một đứa khù khờ, vô tích sự, nhưng thích a dua .. (
tôi nghĩ có lẽ cả nhóm kết nạp tôi là do tôi cùng ở cùng xóm nhà thờ ,
cùng đi học, cùng chung lớp với Thông và Nguyệt Nga, để khi trốn nhà đi
chơi, cả ba gia đình đều không biết !!! , he he he …)
Để chứng tỏ
mình đoàn kết : “ một vì năm và năm vì một” bọn tôi đã sáng tác ra chữ
ký của nhóm, mỗi đứa đều ký tên tắt mình trước, sau đó là tên bốn đứa
còn lại.
Cả bọn cùng học cùng chơi với nhau rất vui vẻ cho đến
kỳ thi Tú Tài Một. Tuy chia xa nhưng vẫn còn liên lạc với nhau. Rồi đến
năm 75 thì thật sự thay đổi. Cơm áo gạo tiền, điều kiện liên lạc… đã
khiến chúng tôi xa dần xa dần…
Sau đó ráp lại thí chỉ còn ba mảnh: Thông, Phối và tôi. Mỗi khi gặp nhau, chúng tôi đếu nhắc nhớ đến hai đứa còn lại …
Và hôm nay, mảnh ghép thứ tư xuất hiện.
Công đầu là của Phối. Mới đầu là liên lạc qua điện thoại, và hôm nay
là chính thức bốn quỷ sẽ gặp nhau.. Nghĩ đến là vừa vui vừa buồn với
hoàn cảnh của bạn, lòng xúc động đến không ngủ được.
***
Hảo và Bích Thủy, hai đứa xa nhất lại đến sớm nhất, lò mò đi từ “công
viên cây xanh” ( chính là nhà thương trước cửa nhà Hảo khi xưa) nó vẫn
mang tên đường Pasteur) Đi đến nhà Ngọc Khuê, tìm đường Yết Ma Lượng,
nay đã đổi tên thành Nguyễn Văn Cừ. Hỏi thăm mãi rồi cũng đến nơi. Thình
tươi cười xuất hiện, vui vẻ khỏe khoắn. Lòng vui khi thấy bạn an nhiên,
bình tĩnh trước bệnh tật. Bạn kể chuyện những ngày đã qua với giọng nói
, tiếng cười nhẹ nhàng, nhưng tiềm ẩn một sức chịu đựng cao độ, một
nhân sinh quan “thiền” hiếm thấy. Mình nghĩ sống như bạn trong những
ngày này thật là tuyệt vời. Trong vòng tay bảo bọc yêu thương của gia
đình, và góp công góp của làm từ thiện, tụng kinh sớm tối mỗi ngày…
Các bạn khác cũng lần lượt góp mặt. Thế là Thình, Hảo, Bích Thủy, Hen,
Phối, Cẩm, Liễu, Ré, Thông, Ngọc, thêm chị Sửu và chị Nga nữa . 12
người thành một hội, thi nhau nói cười ăn uống… Vui hơn mọi lần, vì mảnh
ghép thứ tư của bọn ngũ quỷ đã được tìm thấy… Còn mảnh ghép cuối cùng.
Học tập tinh thần lạc quan của Thình, mình hy vọng sẽ có dịp năm đứa còn
gặp nhau.
Chúc sức khỏe Thình. Mãi giữ quan niệm sống an nhiên , thanh thản như thế nhé Thình.
Cám ơn Thình ,cám ơn các em Thình đã đón tiềp mấy đứa “dã quỳ” hết sức
hào phóng và vui tươi, cám ơn bác Tuấn có lời khuyên về sức khỏe, sau
cùng là cám ơn Thông, cám ơn hội “dã quỳ” đã tạo nên ngày vui đáng nhớ
như hôm nay.
6/9/2019
Một số ảnh xưa :
Ảnh mới,họp mặt cùng Kamilla từ Mỷ về thăm VN.
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
"Giáng sinh về bên xóm đạo Tha La" in trên báo Tây Ninh - thứ bảy 21.12.2024
Trong tiết trời se lạnh, từ trung tâm thị xã Trảng Bàng vào đến xóm đạo Tha La (phường An Hòa) dọc hai bên đường rực rỡ những hang đá mừng...
-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
-
Bối cảnh lịch sử: Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820), tên tự Tố Như (素如), hiệu Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu Hồ...
Cuộc hội ngộ này rất ý nghĩa
Trả lờiXóa