Thứ Tư, 12 tháng 2, 2020

Radio FM 974 – Melbourne :Trung Cộng: Nhật Ký Của Người Bên Trong Thành Phố Chết Wuhan

   Chuyện Thế Giới Trong Tuần
Thứ Hai 10/02/2020

     



   Một người dân của Wuhan đã viết vài trang nhật ký về chuyện gì đã xảy ra quanh mình trong những ngày bệnh dịch vi khuẩn Corona bộc phát bên trong thành phố chết này.
    Thứ Năm 23 tháng Giêng năm 2020 (ngày đầu bị phong tỏa)
    Khoảng 2 giờ sáng, nhà nước nói rằng, thành phố nhà tôi Wuhan, không bao lâu sẽ bị phong tỏa, nội bất xuất ngoại bất nhập. Tất cả các chuyến xe lửa, chuyến bay và phương tiện di chyển công cộng sẽ bị hủy bỏ. Dân chúng bàn về dịch vi trùng Corona một lúc khá lâu. Bệnh dịch truyền nhiễm đang trên đà bộc phát dữ dội. Tôi cho quyết định phong tỏa Wuhan là một quyết định đúng lúc. Khi đi ra ngoài, tôi rất cẩn thận để ý mọi thứ, nhưng gần như ngồi trong xe hơi nhiều hơn. Có khoảng 11 triệu người dân sống ở thành phố Wuhan của tôi nhưng đường phố, ngõ ngách vắng tanh, trống trơn. Chúng tôi chưa hề thấy chuyện này trước đây, là chuyện bình thường nếu có một số tiệm buôn cửa hàng đóng cửa trong mấy ngày Tết nhưng lần tình cảnh này xem ra khác biệt hoàn toàn. May mắn là tôi mua được mấy cái mặt nạ che miệng khi đến tiệm thuốc cách nhà không khá xa lần thứ hai. Tôi đến tìm mua rau cải ở siêu thị nhưng hởi ơi, tất cả đã bán sạch hết rồi. 
    Thứ Sáu 24 tháng Giêng năm 2020
    Hôm nay là ngày giao thừa tết, thức dậy thì nghe người bạn bác sĩ cho biết, vì không còn phương tiện chuyên chở công cộng, nhân viên y tế, hay làm trong bệnh viện không thể đi làm được, một số người dân đã đứng ra tình nguyện dùng xe riêng chở họ đi và tôi cũng quyết định nhập cuộc giúp họ. Thật sự tôi không sợ bị lây bệnh lắm, nhân viên y tế là những người chuyện nghiệp và không phải mặt đối mặt khi chở họ trong suốt chuyến đi. Họ ngồi phía sau xe hơi thôi. Tôi đón người đầu tiên và anh này bảo, anh sẽ rất bận rộn làm việc suốt tối nay, nhìn qua nhìn lại anh chỉ đem theo mình, một gói mì ăn liền, gói mì được xem là bữa ăn tối của đêm đón giao thừa. 
    Sau đó, tôi đến nhà một người bạn, anh đang ở một mình vì lệnh phong tỏa nên gia đình anh không thể đến thăm được. Chúng tôi cùng có chung một bữa ăn đơn giản, khác hoàn toàn với những lần ăn mừng lễ lộc trong quá khứ. Thường thì tôi đi du lịch hay về nhà với mẹ, mặc dù chỉ có mẹ con nhưng bà luôn luôn nấu nướng đủ món ngon đúng với truyền thống hẳn hoi, như có ngó sen chiên và chả cá vắt tròn mà tiếng Trung hoa gọi là “yuanzi, yuan có nghĩa là tròn” là biểu tượng của sự sum họp. Tôi và người bạn không nói gì về chuyện truyền nhiễm của bệnh dịch xảy ra. Đó là đêm giao thừa của hai đứa, quên đi, cả hai nên, ít nhất là cũng chia sẻ được chút mừng vui trong đêm nay.
     Thứ Bảy 25 tháng Giêng năm 2020
        Tôi dậy thật sớm rồi chở một số nhân viên y tế đến chỗ theo ca làm của họ. Vì sự truyền nhiễm và phong tỏa, tôi ngủ không được nhiều. Những người  này bảo tôi, họ không biết lệnh phong tỏa sẽ kéo dài trong bao lâu vì tình hình xem ra vẫn tiếp tục xấu tệ hơn nữa. Con số người chết và bị nhiễm dịch tăng lên mỗi ngày, họ cho tôi một cái mặt nạ đặc biệt để bảo vệ mình. Họ cũng không chia sẻ thêm tin tức gì khác, vì sớm quá sẽ gây ra hiểu sai lạc mọi thứ và nếu có lan truyền ra họ sẽ bị trừng phạt. Những nhân viên y tế mà tôi chở đi xem ra đều hết sức bình tỉnh, tôi cho là vì có nhiều đoạn phim ngắn trên mấy trang mạng cho thấy các cảnh tượng ngổn ngang, xuống tinh thần của người làm việc tại bệnh viện một cách đáng sợ. Tôi cố tập trung vào những gì các anh chị nhân viên y tế nói mà không bị ảnh hưởng bởi các tin tức mà tội đã đọc trên các trang mạng này. Nhưng rồi không bao lâu sau tôi nghe có một người tình nguyện đã bị nhiễm bệnh. 
    Trở ngại chính và lớn nhất của vụ lan truyền bệnh dịch là các tin tức không được dân chúng biết đến nhiều một cách nhanh chóng, nếu tin tức được phổ biến sớm hơn, vụ này không đến nổi nghiêm trọng như bây giờ. Tôi không biết rõ về tình trạng cung cấp dụng cụ y khoa nhưng hy vọng nhà nước có thể cung cấp đầy đủ mọi thứ cấp bách cần thiết cho các bệnh viện. Tôi cảm thấy chắc chỉ có những người thường dân như chúng tôi mới là lực lượng chính bảo vệ thành phố Wuhan lúc này.
    Chủ Nhật 26 tháng Giêng năm 2020
   Hôm nay người dân trong thành phố nhận được tin nhắn trong điện thoại di động, từ ủy ban nhân dân địa phương, thông báo không được phép lái xe trên đường phố, tôi chưa nhận nhưng tốt hơn nên ở trong nhà.
    Thứ Hai 27 tháng Giêng năm 2020:
     Lại một ngày mưa, tôi đến thăm một người quản lý khách sạn, anh nhận cung cấp chỗ ăn ở miễn phí cho những nhân viên y tế không thể có phương tiện đi lại, nhiều khách sạn khác cũng bắt đầu làm như vậy, nhiều người lo việc chở họ và nhiều người còn mua đồ dùng cần thiết cho bệnh viện bằng tiền của mình. Đường phố vẫn hoang vắng không một bóng người, không ai dám ra ngoài đi ăn tối, mọi siêu thị cùng đóng cửa trước 7 giờ rưỡi tối. Tôi thấy xe cứu thương hụ còi chạy ngoài đường nhiều hơn thường ngày. Tôi đoán là cả thành phố Wuhan ít nhiều gì cũng đang nghẹt thở. 
    Thứ Ba 28 tháng Giêng năm 2020:
   Ngày thứ sáu tính từ ngày thành phố bị phong tỏa, tôi không đi ra ngoài hôm nay vì đã quá mệt mỏi.
    Thứ Tư 29 tháng Giêng năm 2020:
    Nhà nước đã cho ấn định các địa điểm cho dịch vụ xe cộ, dán bảng tin tức và cho nhân viên vệ sinh đến xịt thuốc diệt trùng các dãy hành lang của những khu chung cư hay cao ốc có người ở, tôi thấy mà thương vì họ làm việc này mỗi ngày, không nghỉ vì còn phải xịt diệt trùng trên cả mọi đường phố. Trong quá khứ, khi có các ngày lễ hội lớn tại Wuhan, các cao ốc dựng lên, trưng bày đèn đuốc chiếu sáng ăn mừng nhưng đêm nay, dọc theo hai bên bờ sông Yangtze, chỉ có hàng chữ mờ mờ, đủ đọc là “Wuhan hãy cố lên” trên nóc cao ốc thôi. 
    Tôi nghĩ xúc động của mọi người dân của thành phố Wuha xem ra tạm ổn, một khi thời tiết tốt hơn đôi chút, chúng tôi đã có thể thấy đâu đó năm ba người lác đác, tập thể dục ngoài đường. 
    Dĩ nhiên là không phải ai cũng chịu đựng được tình cảnh này hết, những người có thân nhân trong gia đình hay bạn bè bị nhiễm thứ bệnh dịch hôm nay là những người đang đau khổ nhất. 
Thuyên Huy
Thứ Hai 10.02.20
  Ghi chú: 

2 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...