Thứ Sáu, 7 tháng 2, 2020

Xuân Xưa Nổi Lòng Cũ - Thơ Thuyên Huy


Người về cho tôi gởi nổi lòng
Quê mình giờ chắc đã tàn Đông

Ở đây Xuân đến sao muộn quá
Muộn như chợ chiều bên bến sông


Ngõ vắng chờ nhau trốn nắng chiều
Gốc Mai trơ cành lá khẳng khiu

Lưa thưa vàng mấy nụ hoa lẻ
Cuối vườn gạch đá một màu rêu


Bến Đình còn đó tiếng chuông buồn
Sân chùa hương khói nhạt nhòa sương

Đứng nép bên nhau chờ Xuân đến
Văng vẳng trống lân ở cuối đường

 
Tìm lá Xuân mơ hái lộc đầu
Thẹn thùng mình nói khẻ thương nhau

Chấp tay mừng tuổi mùng một Tết
Xuân này mãi còn nữa Xuân sau


Rồi Xuân năm sau người không về
Dù Mai vàng nở ngập trời quê

Giao thừa cứ đứng trông đầu ngõ
Lối cũ mình tôi lũi thũi đi


Mùa xuân ngày đó đã nửa đời
Chắc giờ người cũng trọn cuộc vui

Đêm Ba Mươi pháo giao thừa nổ
Xuân này của người không của tôi

Thuyên Huy

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...