Trước đó, tại Đà Lạt năm 1964, cô đã gặp Trịnh Công Sơn và qua vài câu chuyện, cả hai trở thành bạn. Nhiều lần Trịnh Công Sơn đề nghị Khánh Ly về Sài Gòn đi hát với ông nhưng cô đều từ chối bởi cô yêu Đà Lạt, khác với Sài Gòn đông người và luôn nhộn nhịp. Đến năm 1967, ca sĩ Khánh Ly tình cờ gặp lại Trịnh Công Sơn khi ông đang ngồi vắt vẻo cùng chúng bạn trên một bờ tường ở đường Lê Thánh Tôn. Vài hôm sau, trên bãi đất rộng sau trường Đại học Văn Khoa Sài Gòn, giọng hát khàn đục và lôi cuốn của Khánh Ly tại Quán Văn đã làm ngẩn ngơ, bàng hoàng, ngất ngây cả một thế hệ với những bản tình ca và Ca Khúc Da Vàng mới lạ của Trịnh Công Sơn.
Trên con đường sầm uất này, tôi lui tới nhiều những năm 1990 để đi rửa phim, làm hình cho nghề báo tại một studio. Vẫn nhớ nhất là hồi còn nhỏ, nếu ra trung tâm Sài Gòn gần sát Tết đúng buổi trưa vắng khách, ba tôi sẽ dắt ra dãy phố bán giày, đến tiệm Trần Rắc hay tiệm giày Hà Nội mua một đôi sandal diện Tết. Ở đó, người bán gọi giày đàn ông là “giày Sừ” (có lẽ từ chữ Monsieur) và “giày Đầm” (Madame) để chỉ giày phụ nữ. Đôi sandal mua ở đó mang rất êm chân, vừa vặn và bền…
Đó là con đường đẹp, không ồn ào, tạo nên linh hồn phố xá Sài Gòn một thời, hiện nay vẫn giữ được phong độ dù có lên xuống qua thời gian và các biến động xã hội trong hơn thế kỷ qua.
Một góc Sài Gòn 1965 (ảnh:
Keystone-FranceGamma-Rapho/
bài viết rất hấp dẫn
Trả lờiXóa