Trời cao lồng lộng gió mênh mông,
Khiến dạ bâng khuâng thắc thẽo lòng.
Dấu ấn ngày xưa như ẩn hiện,
Bóng hình một thuở vẫn vời trông.
Thuyền mơ lạc nẽo xa ngàn dặm,
Bến ước mông lung sóng bập bồng.
Xuống thế dửng dưng cơn mộng ảo,
Hạt buồn rời rã rớt chênh chông.
HỒ NGUYỄN (19-01-16)
Kính mời họa thơ cho vui về một ngày buồn.
HỌA
Kể Chuyện Xưa
Không hiểu vì sao tôi ước mong
Được làm lính thủy mới vui lòng.
Trời cao bát ngát tha hồ ngắm,
Biển rộng bao la mặc sức trông.
Giang bạt thỏa tình, thân lãng tử,
Phiêu lưu phỉ chí, khách tang bồng.
Hải hồ nói chuyện sa mìn bẩy,
Kể cả trò cười lọt hố chông
Khôi Nguyên.
HỌA
HƯƠNG XƯA
Nắng vàng rớt hạt ngập minh mông
HƯƠNG XƯA
Nắng vàng rớt hạt ngập minh mông
Man mác hoàng hôn chạnh
tấc lòng
Nhớ mãi ngày xưa tan tác
khổ
Thương hoài hiện tại,
ngậm ngùi trông
Chiều tàn mục tử lùa
trâu muộn
Bếp lữa nhà ai tỏa khói
bồng
Một cõi trần gian ôm
mộng ảo
Nửa đời còn lại cũng chinh chông!
Nguyễn Cang (1/19/16
Nguyễn Cang (1/19/16
Nỗi niềm phải thế.
Nhớ
thuở cha ông đánh giặc Mông,
Lão
bô quyết liệt, "chiến ! ", chung lòng.
Chiến trường sông đó, còn trôi máu,
Bán
nước trường sa, chẳng đoái trông!
Xuống
thác lên
ghềnh do lái quyết,
Biết
chăng? Đổi hướng, nước hưng bồng!
Bồi
hồi dâu bể, phù du sự,
Chung sức nào! Ngòi bút
hóa chông.
Ngân Triều
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét