Triệu Phong -Trích Giai Phẩm Người Việt Xuân
Đinh Dậu
Bác Sĩ Édouard Hocquard
(1853-1911).
(Hình:
wdl.org)
|
Năm 1884, sau
khi vua Hàm Nghi rời kinh thành để kêu gọi kháng chiến, thực dân Pháp đưa Đồng
Khánh, con nuôi vua Tự Đức lên ngôi. Dịp Tết năm 1886, Pháp áp lực vua Đồng
Khánh phải tổ chức một buổi lễ đầu năm để đón tiếp tư lệnh quân đội Pháp và
khâm sứ ở Huế, nhằm biểu thị sự hợp tác giữa đôi bên.
Theo thỉnh cầu,
Bác Sĩ Édouard Hocquard (1853-1911) được phép theo chân đoàn quân viễn chinh
Pháp đến Việt Nam. Ông rời cảng Toulou hôm 11 Tháng Giêng, 1884, trên chiếc tàu
vận tải Annamite và đến vịnh Bắc Kỳ vào ngày 15 Tháng Hai.
Tường thuật dưới
đây trích một phần của chương 23, phần liên quan đến biến cố này, nơi người đọc
sẽ được sống lại với một hình ảnh cụ thể và sinh động về những nghi thức trong
ngày Tết tại triều đình.
Cảnh một ngày lễ với đầy cờ xí Bác Sĩ Édouard Hocquard chứng kiến vào thời gian ở Bắc Kỳ. (Hình: wdl.org) |
Huế gần ngày đầu năm
Sáng hôm đó,
thành phố Huế như mở hội. Trong gần một tháng, người bản xứ, từ giàu đến nghèo,
đều ngưng mọi công việc để chỉ ăn uống và vui chơi. Không có buôn bán, không
làm việc ngoài đồng, không có công việc lao động nặng nhọc. Người lớn và trẻ em
đều mặc quần áo ngày hội. Người nghèo khó bán hết đồ và vay nợ để kiếm tiền vui
chơi.
Công sở đóng cửa
từ ngày 25 của Tháng Mười Hai Âm Lịch, mọi công việc của chính phủ đều ngưng
lại, hộp đựng con dấu được đóng lại cho đến ngày thứ 11 của tháng đầu năm sau.
Dân thường nghỉ
ba ngày, những ngày còn lại họ phải hầu hạ người giàu, nhưng bù lại họ được trả
công cao hơn và vì số người làm việc này không nhiều nên họ có thể mặc cả với
giá cao. Đây cũng là thời gian vui sướng nhất của những người giúp việc. Họ
không sợ bị rầy la vì chủ tránh nặng lời, sợ mang tiếng cả năm.
Nhà giàu và quan
lại mặc lễ phục đi thăm hỏi nhau, họ trao đổi thiệp hồng và lễ vật. Tết cũng là
ngày hội đối với trẻ con. Sau những lời chúc tụng người lớn, chúng được nhận
những đồng tiền gói trong giấy hồng.
Màu đỏ hiện diện
khắp nơi, đó là màu chỉ niềm vui. Trước mỗi nhà có các cây cột, trên ngọn trang
trí lá dừa hay lông gà, vào buổi tối người ta treo thêm đèn lồng đủ màu. Những
cột này dành cho tổ tiên hay cha mẹ đã khuất bóng. Người ta tin rằng linh hồn
họ mỗi năm trở lại viếng thăm và che chở cho gia đình. Các cây cột giúp họ nhận
ra nhà của con cháu để dừng lại mà không đi lạc qua nhà khác.
Trước ngạch cửa
nhà, người ta dùng vôi vẽ lên mặt đất những hình cung tên. Tập quán này nhắc
lại truyền thuyết về cuộc chiến giữa Phật và ma quỷ. Có nhà còn đặt trước cửa
cây xương rồng và cành gai để ngăn tà ma khỏi vào quấy phá trong các ngày lễ. Ở
phía bên trái mặt tường của cửa ra vào, người ta dựng một bàn thờ nhỏ cúng thần
cửa. Họ đốt nến, thắp hương, còn nhà giàu hơn thì cúng hoa trái, bánh, giấy
vàng mã và thức ăn. Tất cả được thay hai lần mỗi ngày.
Lính Pháp dàn chào khi Tướng Prudhomme vào chúc Tết vua Đồng Khánh, nhìn từ cầu Trung Đạo về hướng điện Thái Hòa. (Hình: wdl.org) |
Bên trong mọi
nhà, bàn ghế các thứ được kê lại ngay ngắn. Ở cuối sân, người ta treo những
cành hoa và tua giấy để cúng thần giếng. Thầy bói được mời đến nhà để cân nước
và đoán số. Cân nước là đổ vào hai cái vò một lượng nước bằng nhau. Một vò được
dùng trước ngày Tết và một vò bắt đầu lấy sau ngày đầu năm. Nếu nước của năm cũ
nặng hơn của năm mới thì thầy bói sẽ cho biết những tai họa sẽ xảy đến cho năm
mới để đề phòng!
Trong mấy ngày
Tết người dân tha hồ ăn uống, với mỗi ngày ba buổi ăn thịnh soạn, sau khi đã
dâng cúng tổ tiên. Tại gian bếp phía sau nhà, người ta dâng hương cúng ba ông
Táo hiện diện nơi ba hòn đá làm lò bếp.
Khi ngày hội
mừng Xuân bắt đầu, người ta lo quét dọn lăng mộ. Gần chân núi Ngự Bình có một
cánh đồng rộng toàn cát sỏi, nơi chôn hàng ngàn ngôi mộ. Cái chỉ là một nấm đất
thấp lè tè, cái thì được trang trí với tường bao quanh và đôi khi có một phiến
đá vuông đặt lên trên, có lẽ đây là nơi an nghỉ của người chết có thứ bậc cao
hơn.
Ở một số nơi
trong khu lăng mộ này, người ta đắp đất cao lên như một ngọn đồi, trên đỉnh họ
xây lăng mộ lộng lẫy, nằm dưới bóng những cây thông, chắc là lăng của các hoàng
thân hay quan đại thần, vì cây thông là biểu tượng cho hàng vương giả. Vào ngày
đầu năm, không gì đáng tò mò bằng khi nhìn thấy nhiều tốp thợ loay hoay nhổ cỏ
và quét dọn tại những khu mộ này.
Tết ở hoàng thành
Từ sáng sớm Mồng
Một (4 Tháng Hai, 1886), thành phố Huế nhộn nhịp khác thường. Quan lại và các
ông hoàng có đông người hầu theo sau, mặc trang phục ngày hội để đi vào hoàng
thành chúc Tết nhà vua. Ở khắp mọi phía, lính thị vệ cầm giáo hoặc kiếm, trông
coi dọc bờ sông để giữ trật tự đám thuyền bè chở các quan đến.
Trong buổi tiếp
kiến, nhà vua dành cho Tướng Prudhomme và quan khâm sứ Pháp là Tướng Warnet,
binh lính Pháp được huy động đứng thành hàng rào từ cửa vào thành dài đến cung
điện.
Tướng Warnet
được cử làm khâm sứ Trung Kỳ kiêm luôn khâm sứ Bắc Kỳ từ Tháng Giêng đến Tháng
Tư, 1886, dưới thời Toàn Quyền Paul Bert, toàn quyền dân sự đầu tiên ở Việt
Nam.
Sân trước bên
trong hoàng thành thật rực rỡ. Từ cửa Ngọ Môn cho đến sân chầu, các thủy binh
Pháp mặc lễ phục, đội mũ trắng, súng cầm tay, xếp thành hai hàng dọc theo cầu
Trung Đạo dẫn vào điện Thái Hòa.
Chính giữa sân
chầu, tiểu đoàn bộ binh Bắc Kỳ của Pháp xếp thành hai hàng, chừa một lối đi
rộng ở giữa cho viên tướng Pháp đi qua. Sau hàng quân là những phiến đá đặt
cách đều nhau, mỗi phiến có khắc chữ Hán, nơi các quan trong triều đến đứng
gần.
Bên trái là quan
văn, bên phải quan võ, các quan đứng theo cấp bậc. Áo chầu họ mặc là loại áo
dài bằng lụa, tay áo rộng, ngang lưng có thắt đai nạm đá màu, và phía lưng có
hai mảnh như hai cái cánh, rung rinh khi bước đi, còn chân thì đi hia Tàu bằng
vải đen, với đế bằng dạ. Mỗi quan cầm trên tay một vật bằng ngà với phần cán
bọc nhung đỏ.
Trang phục và mũ
của các quan đều giống nhau nhưng tùy theo phẩm trật mà khác nhau về chất liệu
của vải, hình thêu và trang trí trên mũ. Áo quan văn có thêu hình chim phượng,
trong khi áo quan võ thì thêu hình hổ phù. Các quan cấp thấp mặc áo trơn màu
xanh, hình thêu trên miếng vải vuông đính trước ngực, mũ đội được trang trí đơn
giản.
Các hoàng thân
đứng trước các quan, bên trong điện. Họ mặc áo đỏ lộng lẫy có ánh bạc, thêu
thùa thật nhiều.
Ở góc sân phía
hai bên điện có ban nhạc mặc áo đỏ, người cầm kèn, kẻ có chũm chọe đặt trên giá
phía trước. Cạnh họ là những người lính cầm lộng và vũ khí gắn ở đầu cán dài,
có những hình búa, rồng, chùy, hoặc bàn tay công lý.
Bên phải và bên
trái sân có những con voi lớn được trang trí rất đẹp, dưới chân mang vòng sắt,
ngà đeo những chiếc nhẫn chạm trổ cầu kỳ. Chúng đứng im bất động, trên lưng có
đặt bành vàng, tại đó có người ăn mặc rực rỡ tượng trưng cho sứ thần các nước
chư hầu dâng lễ vật lên triều đình. Họ ngồi dưới một tán vàng rộng được người
hầu đứng đằng sau trên lưng voi cầm.
Đột nhiên tất cả
các quan và binh sĩ đều im lặng. Một điệu nhạc nghe như từ rất xa vẳng đến,
phía sau điện, các cửa được mở ra hết, báo hiệu nhà vua đang đến. Tiếng nhạc
đến gần, nghe như một hành khúc với nhịp điệu lạ kỳ, trong đó cứ lặp lại một âm
điệu hơi buồn, trình bày bằng những nhạc cụ có âm thanh rất nhẹ, giống như một
dàn nhạc gồm có sáo, vĩ cầm và đàn dây.
Một tiếng hô lanh
lảnh vang lên từ sâu tận bên trong điện và chuyển tiếp bằng những người truyền
lệnh đứng dọc theo các hành lang dẫn từ trong cung đến sân chầu, trên con đường
nhà vua đi đến ngai vàng.
Đoàn rước xuất
hiện. Đi đầu là toán lính mặc đồ đỏ, đầu đội mũ màu cánh kiến vành rộng phủ
xuống tận gáy, tay cầm kiếm rất dài dựng đứng, đựng trong vỏ bọc bằng gỗ viền
bạc. Rồi đến toán người mang những mâm quả lớn trang trí thật lạ mắt, rồi toán
người hầu gánh những lư hương treo bằng xích đong đưa dưới mấy chiếc cán rất
ngắn, tỏa ra mùi thơm ngát. Mấy người hầu khác cầm đồ đuổi ruồi làm bằng lông
đuôi ngựa. Toán khác cầm cờ xí có thêu thùa, với viền tua trông như ngọn lửa.
Tất cả đều di chuyển chầm chậm.
Cuối cùng vua
xuất hiện giữa bốn người hầu ăn mặc rất đẹp cầm bốn cái lộng màu vàng thật lớn.
Áo vua, về hình thức giống như của các quan, nhưng bằng lụa vàng thêu chỉ vàng.
Vàng là màu của hoàng đế, chỉ có vua mới được mặc áo màu đó, nếu thần dân mà
mặc màu này nơi công cộng thì bị coi là phạm thượng và có thể bị tội chết.
Vua mang ủng Tàu
lớn màu vàng, tay cầm vật bằng ngà, đầu đội mũ cùng màu với hoàng bào, trang
điểm kim cương, trân châu và ngọc bích. Một chiếc kim khánh điểm tô bằng mấy
viên ngọc lớn và rực rỡ, đeo trước cổ bằng dây xích vàng. Chiếc áo lễ có thêu
hai bên ngực chữ Hán biểu tượng của hạnh phúc, có nghĩa là “vạn thọ.”
Vua Đồng Khánh
có tầm vóc trung bình, nước da tương phản với màu áo vàng nên có vẻ trắng, nổi
lên đôi mắt rất linh động và hiền từ, dưới đôi lông mày đều đặn. Nét mặt vua
cân đối, mũi đẹp so với người Việt Nam, chỉ có miệng hơi rộng và môi hơi dày.
Vua không có râu, và còn rất trẻ, mới ngoài hai mươi.
Vua bước đi rất
đường bệ, nét mặt bất động, đôi mắt nhìn thẳng về phía trước như không nhìn
thấy gì. Vua từ từ bước lên bậc ngai vàng, đứng thẳng người, nói khẽ mấy câu và
lập tức được một người quỳ phủ phục dưới chân nhắc lớn lại.
Hình ảnh sinh hoạt của vua ở hậu cung mà Bác Sĩ Édouard Hocquard được chứng kiến. (Hình: wdl.org) |
Một buổi chầu
Khi vua vừa ngồi
xuống thì đột nhiên vang dậy từ phía xa bên kia tiếng kèn vui vẻ của người
Pháp. Tướng Prudhomme với quan khâm sứ đi bên phải, có các sĩ quan tháp tùng và
nhiều quan chức cùng thông ngôn tiến vào sân trước. Ông đi giữa hai hàng quân
bồng súng chào trong khi tiếng kèn đồng vang lên.
Đến khi ông bước
lên sân chầu thì nhà vua đứng dậy, oai vệ bước xuống ngai, rồi tiến ra dưới bốn
lộng che để đón người đại diện nước Pháp trước cửa điện. Viên tướng nói lời
chúc tụng và lập tức được người thông ngôn chính thức của phái đoàn dịch lại.
Vua đáp lại bằng vài lời ưu ái và viên tướng lui ra với nghi thức giống hệt như
khi đến.
Tất cả chưa phải
đến đó là kết thúc. Nghi lễ kỳ thú nhất chỉ mới bắt đầu. Các hoàng thân và quan
lại đến bày tỏ lòng trung thành với nhà vua như nghi thức quy định vào mỗi đầu
năm. Các quan xếp thành sáu hàng quay mặt vào điện. Theo hiệu của Thượng Thư Bộ
Lễ, tất cả đều quỳ gối, giập đầu xuống đất, đọc lời thề bằng giọng ngân nga như
những khúc thánh ca nhà thờ. Họ quỳ lạy ba lần như vậy, và giữa mỗi lần, tiếng
nhạc cung đình vẳng ra từ xa cũng với âm điệu ảo não và buồn thảm đó.
Đám đông các
quan trong những lễ phục rực rỡ lấp lánh dưới ánh mặt trời quỳ gối giữa hai
hàng voi đứng im bất động, tiếng nhạc lạ tai và mùi hương tỏa khắp không gian.
Đằng kia, khuất trong bóng râm của phòng thiết triều, nhà vua trẻ với bộ mặt
tĩnh lặng như pho tượng mà người ta tôn kính như một vị thần linh.
Buổi chầu kết
thúc, nhà vua rời khỏi ngai vàng. Đám đông thị vệ và quan lại cấp thấp từ từ
rút lui. Các quan thượng thư, thành viên gia đình hoàng tộc, quan cấp cao được
vua triệu vào dự yến tiệc trong cung. Những người được ân sủng của triều đình
trong năm sẽ được ban thưởng.
Nơi các khu
ngoại thành, người ta đang chuẩn bị cho lễ buổi chiều. Vào lúc 3 giờ, nhà vua
sẽ thực hiện cuộc đi dạo trọng thể qua các nẻo đường trong thành phố, vì đã từ
lâu người dân Huế không còn được nhìn thấy quang cảnh đó.
Xưa kia vua chỉ
xuất hiện trước công chúng ở kinh đô mỗi năm một lần vào dịp Tết. Nhưng từ khi
quân Pháp chiếm Nam Kỳ, vua Tự Đức trở nên u sầu, ở miết trong cung, nếu có
xuất cung thì hoặc đi bằng thuyền hay ngồi trong kiệu che kín. Triều đình mới
không có lý do gì để tiếp tục như vậy với thần dân, vì thế từ năm đầu mới lên
ngôi, vua Đồng Khánh muốn quay lại với tập tục của các tiên đế thuở trước.
Đúng 3 giờ, một
phát đại bác nổ vang từ Hoàng Thành báo tin nhà vua xuất cung. Đoàn rước đi qua
sông trên chiếc cầu gỗ lớn nối liền hai bờ. Đám rước đi qua giữa hai hàng quân
Pháp, theo sau là một đoàn hơn nghìn người, gồm các hoàng thân, quan đại thần,
thượng thư, quan lại các cấp, người trong cung, phường nhạc công, lính hộ vệ
cầm giáo, gươm, cờ, lộng.
Vua ngồi trên
một chiếc kiệu thếp vàng, che bằng tán vàng và bốn lộng cũng màu vàng, do bốn
người lực lưỡng khiêng. Dân chúng đứng đầy hai bên đường, quỳ xuống sụp đầu sát
đất khi vua đi qua. Từng tràng pháo nổ đuổi theo sau, không gian tràn ngập mùi
hương trầm đốt trên các hương án phủ vải thêu, có chưng những bình hoa, được
dựng lên suốt dọc đường nơi đám rước đi qua. Trước các hương án là những người
dân già nhất của Huế đứng chờ để chào vua và cũng để nhận sự khen thưởng vì đã
sống lâu…
bài rất thực tế
Trả lờiXóa