Thứ Hai, 18 tháng 3, 2019

LẶNG LẼ , QUÁ MÕI - Thơ Thu Hà

LẶNG LẼ
Tôi lặng lẽ bên hàng hoa Sứ dại
Nghe nỗi lòng trãi nặng cả lối đi
Đời còn chi khi bóng đã xế chiều
Tôi đứng lặng nghe thật nhiều nỗi nhớ!..
Tôi lặng lẽ nghe trong hồn trăn trở
Tình yêu nào muôn thuở khó phôi pha
Thoảng hương xa mùi hoa sứ ngọt ngào
Tôi lặng lẽ lệ trào theo nỗi nhớ.!...

Thu Hà .

QUÁ MÕI
Có những lúc nghe chân mình quá mõi
Muốn quay về tìm một chút bình yên
Nhưng trong ta luôn lắng đọng ưu phiền
Thì biết phải làm sao mà tìm được
Có những lúc nghe mắt mình ươn ướt
Cứ nghĩ rằng đó là giọt nước mưa
Nhưng thật ra chỉ là giọt xót xa
Đang tuôn chảy trong trái tim người mẹ
Có những buổi mây chiều trôi nhè nhẹ
Chợt thấy đời sao lạ quá người ơi
Cuộc đời nầy ta còn lại gì đâu
Ngoài nước mắt và nỗi buồn sâu thẳm
Có đôi lúc muốn tâm hồn bình lặng
Mà quên đi bao nỗi nhớ xa xăm
Có đôi khi chân vẫn mãi bước thầm
Ta bổng thấy cuộc đời vô vị quá!

1 nhận xét:

EM MÙA THU, CHIỀU MƯA THÁNG MƯỜI - Thơ Ngọc Ánh

Tranh Hứa Xuân Trường EM MÙA THU Em ďi dưới nắng Xuân hồng đó Mái tóc mây trời trong trắng bay Má đào đã ửng hây hây đỏ Em thướt tha ngời tr...