Đời Sống – Tranh: Thanh Châu
Có một sợi tóc bạc lấp lánh bên trái màng tang của nàng. Chàng đoán nàng không nhìn thấy khi soi gương sáng nay. Chàng cũng không muốn nói, nhưng tự nhiên thấy hơi xót xa. Có thể chàng cũng có vài sợi bạc mà nàng nhìn thấy và chẳng hề hở môi. Đôi mắt nàng cúi xuống, tay vẫn cầm muỗng khuấy ly cà phê. Chàng ngả người ra, chân chạm chiếc va ly nhỏ của nàng. Còn hai giờ nữa mới tới chuyến bay của nàng.
“Anh lúc nào cũng tôn trọng em. Thờ phượng em, thiệt sự. Trước kia, bây giờ và mãi mãi sau này.”
Chàng đốt điếu thuốc, nhìn ra cửa kính phi trường. Trời tối âm u và hàng ngàn đèn sáng gần xa bên ngoài soi những thân máy bay lấp loáng. Nàng cười nghiêng đầu qua trái. Cái kiểu bao giờ cũng vậy. Trước kia có lần chàng bảo nàng hãy tập kiểu cười mà giữ cổ cho thẳng và nàng lại càng rũ rượi cười phá lên và bò hẳn người qua trái.
“Anh biết em luôn luôn thích làm trái ý anh. Có điều gì vui đó trong cái ngang ngược. Nhưng như vậy làm chi nhỉ… Vài năm nữa, mươi năm nữa, nhìn lại những ngày qua rồi sẽ thấy là chúng ta đã từng yêu thương nhau biết bao. Cuộc đời vui không kể gì. Nhưng hôm nay em đi rồi biết tới bao giờ gặp lại.”
Chàng xiết chặt tay nàng, úp hẳn tay nàng xuống mặt bàn. Những đường gân xanh lộ ra trên cổ tay nàng. Bàn tay nàng mềm mại và ấm, mặc dù chàng thường gọi chúng là hai nắm gân và xương.
“Thôi mình giả bộ khóc một tí đi cho giống xi nê. Bao nhiêu lần mình chia tay rồi mà anh chưa bao giờ thấy em khóc cả. Cứ nấc lên vài tiếng hích… hích… chẳng hạn. Không lẽ anh lại phải đạo diễn cho mọi chuỵện nó lãng mạn một tí. Nếu không thì cải lương một tí cũng được. Có sao đâu. Như hồi ở Nha Trang đấy, anh nhớ suýt tí nữa em khóc thì phải…Nhưng hồi ấy tụi mình còn học trò quá.”
Nàng vẫn nhìn thẳng vào mắt chàng. Vẫn cái kiểu cố ý nghiêng đầu qua trái. Lâu rồi chàng không phê bình điều đó nữa. Và cũng lâu rồi chàng đã tập không phê bình bất cứ điều gì trên đời.
“Em kỳ dị như chưa bao giờ lớn cả. Bao nhiêu năm rồi đấy. Phải chi bây giờ anh bảo em phải cười cho thật to thì anh có thể đoán là em sẽ khóc hù hụ ngay cho xem.”
Chàng đưa tay xuống gầm bàn bóp nhẹ đầu gối nàng. Chiếc váy xám vừa chấm đầu gối. Chàng nhớ từng nói với nàng cách gần hai mươi năm, chỗ nào của nàng cũng toàn xương là xương. “Chưa từng có ai trên thế giới gầy như em vậy. Phải chi em nặng thêm bốn kí lô. Chẳng hạn như hai kí trước ngực và hai kí sau mông đi.” Lúc đó thì nàng mỉm cười, vòng hai tay xiết chàng thật chặt. Đó là lần đầu tiên trong đời, họ ôm nhau.
“Anh chán cái kiểu này lắm rồi. Cứ chia tay rồi gặp lại rồi cãi nhau rồi ra đi. Cũng gần hai trăm năm rồi…”
Chàng có linh cảm lần chia tay này là lần cuối nhưng không nỡ nói ra. Lần đầu ở Nha Trang. Lúc đó nàng còn là học trò để tóc quá vai, mặc áo dài trắng. Đêm từ biệt chàng theo đơn vị về Saigon, chàng đưa nàng ra bờ biển ngồi nghe sóng xô dạt lao xao. Họ ôm nhau nhìn ra trời đêm mặc bao nhiêu người chung quanh. Và những lần tìm nhau và xa nhau sau đó, bên này và bên kia bờ đại dương. Họ đều có những vết thương riêng, không kể cho nhau và cũng tránh không hỏi về nhau.
“Phải chi mình sống được với nhau luôn nhỉ. Tới một góc nào đó của thế giới, quên hết mọi chuyện đời, nghiêm chỉnh có với nhau một hai đứa con.”
Nàng vẫn im lặng, đốt thêm điếu thuốc khác. Chàng vuốt ve bắp đùi nàng. Đôi vớ lưới hồng nhạt màu da. Nàng khép đùi lại và nghiêng qua một bên và vẫn giữ câm lặng.
Chàng đùa, “Anh biết em đang cắn chặt môi, không dám hở ra một lời. Hở môi ra thì có thể bật khóc được. Thử coi, hở môi ra đi nào. Bây giờ em mà khóc được thì sẽ ở lại đây luôn đấy. Tại sao không cho một cái happy ending trong câu chuyện của tụi mình ha. Nếu không thì phải chi đêm qua chết luôn trên giường cho rồi.”
Người hầu bàn nữ tới gần. Chàng vẫy tay xin thêm cà phê. Chàng nới cổ cà vạt cho lỏng ra một tí. Tiệm sách báo và quà tặng kế bên vắng lạ. Những chồng sách báo chen chúc bên nhau đủ màu sắc. Người bán hàng đứng sau quầy kính cầm bút tính toán. Chàng nghĩ, tí nữa phải vào mua báo cho nàng đọc.
“Em có muốn anh mua cái gì cho em lên máy bay đọc không. Báo chẳng hạn. Hay truyện của Duras đi. Anh mê bà ta từ hồi mới đọc sách đấy,” tay chàng vẫn xoa đầu gối nàng.
Chàng thấy mệt mỏi, như muốn buồn ngủ. Nàng vẫn thường than phiền cái nết buồn ngủ của chàng sau mỗi lần làm tình, “Rồi anh sẽ lăn ra ngủ cho coi, em biết mà.” Những lúc ấy chàng luôn luôn chống chọi giấc ngủ bằng cách hít những hơi thở dài vào đan điền và đưa tay vuốt ve khắp người nàng. Những lúc ấy nàng lại càng đùa thêm, “Để coi em đếm từ một tới mười nha. Lần này đếm tới tám thế nào anh cũng ngủ quên trời đất.”
Đêm qua chàng đưa nàng lang thang tới ba giờ sáng ở phố Georgetown. Chen chúc giữa những đám đông trên hè phố, chàng đã say gần chết. Chàng ôm vai nàng đi qua những ngã tư, ngã ba, vào những tiệm sách và ngồi ăn khuya trong một quán cà phê dưới ánh nến. Đêm về trời thật lạnh. Nàng phải lái xe. Chàng ngủ ngay khi vừa ngồi xuống và nói líu ríu lời xin lỗi, “Em lái giùm anh. Anh hết thấy đường rồi. Nếu em không nhớ đường thì mở bản đồ mà xem. Nhớ nha. Qua cầu Key cứ thẳng vào đường 50 là gần nhất.” Chàng ngả nệm lưng ra ngủ. Thỉnh thoảng chàng lầu bầu, “Anh quên nói là anh thích em để tóc ngắn như vầy lắm… Ba năm rồi nhỉ, nhớ em kinh khủng…”
“Hình như đêm qua anh say quá. Sức anh xuống rồi. Không chịu được bao nhiêu rượu nữa. Đáng lý ra tụi mình vui hơn nếu anh không uống. Anh nhớ hình như hồi sáng anh cũng xin lỗi em rồi. Cho anh xin lỗi nữa nha.”
Đêm qua khi về phòng chàng đã lăn ra ngủ ngay lập tức, tới gần sáng mới tỉnh dậy. Chàng đã lay nhẹ nàng dậy trong lúc nàng còn ngái ngủ. “Chuyện chẳng lãng mạn tí nào,” chàng đã xin lỗi nàng như vậy khi đưa tay ôm nàng. “Trời ơi, anh thương em biết là bao nhiêu.” Chàng lập đi lập lại cả trăm lần câu nói đó. “Làm sao anh sống nổi nếu chiều nay em đi,” chàng đã thủ thỉ như vậy..
Nàng mỉm cười. Chàng thấy bồi hồi. Lần nào chia tay cũng vậy, chàng muốn khóc được còn nàng thì cứ có vẻ tỉnh như sáo.
“Em cứ đến rồi đi như một giấc mơ. Sao vậy nhỉ. Hồi gặp lại em ở Saigon không ngờ lại chậm rồi. Phải chi anh ra tù sớm một tí. Lúc ấy anh có làm mấy bài thơ cho em sau rồi mất cả. Hồi đó anh cũng còn ngây thơ biết là bao nhiêu. Cứ nghĩ mình sẽ làm được biết bao nhiêu chuyện lớn trên đời.”
Chàng gục đầu xuống bàn, và nói thật nhỏ, “Nếu anh ngủ quên em có thể đánh thức anh dậy lúc nào cũng được. Anh sợ cuộc đời, sợ cô đơn. Phải chi có em trong đời nhỉ, bây giờ và mãi mãi. Tụi mình tuổi cũng lớn rồi.” Chàng nhắm mắt lại trong khi vẫn nói thì thầm như với riêng chàng, “Cảm ơn em biết bao nhiêu. Cảm ơn em vô chừng. Anh tin là sau em, anh không có thể yêu thương ai được nữa.” Chàng biết chàng đang nói dối. Chàng biết chàng có khả năng yêu thương nhiều người.
Đêm qua chàng đã nói ở quán ăn bên kia cầu Key, “Tụi mình sẽ thức suốt đêm nay đi. Chứ mai em đi rồi biết tới bao giờ lại gặp nhau.” Nhưng khi ra cửa tiệm chàng đã đi nghiêng ngả rồi. Và khi tới xe thì chàng gục hẳn đầu vào mũi xe. “Không phải anh say đâu. Chỉ vì anh buồn thôi. Buồn kinh khủng, buồn vô cùng.”
“Anh mệt lắm. Em có muốn nghe anh đọc mấy bài thơ mới không. Trong này có một bài anh nói về cái nết vừa cười vừa nghiêng đầu của em…” Chàng gục đầu hẳn xuống bàn.
Khi chàng tỉnh dậy, nàng đã đi. Trên bàn có mẩu giấy dằn dưới ly. Nét chữ của nàng nghệch ngoạc, “Em biết mà. Lần này thì anh ngủ được cả ở ngoài quán mà không cần em đếm. Thương anh.”
Phan Tấn Hải
(Trang T.Vấn Và Bạn Hửu _
Câu chuyện rát cuốn hút bạn đọc, cảm ơn tác giả
Trả lờiXóa