Thứ Tư, 19 tháng 10, 2022

BÊN KIA SÔNG, TÌM ĐÂU MỘT KHOÃNG YÊN BÌNH - Thơ Tran Chu Ngoc


 
1./ BÊN KIA SÔNG
 
Chủ Nhật trời không nắng
Ta đứng bên này sông
Buổi sáng mây bềnh bồng
Chạnh lòng ngày xa vắng
Em ngày xưa dáng nhỏ
Chiếc áo bà ba xinh
Như cô gái quê mình
Dịu dàng và bé bỏng
Khi làng lên thành phố
Thửa ruộng hoá chung cư
Chiếc xuồng xưa về đâu
Con sông giờ sóng bạc
Ta ngày xưa ngư phủ
Chống xuồng câu thâu đêm
Khi buổi sáng êm đềm
Em mang ra chợ bán
Cuộc đời sao quá ngắn
Đô thị hoá làng quê
Khi đi xa trở về
Biết tìm đâu xóm nhỏ
Gặp lại nhau bỡ ngỡ
Em thiếu phụ cô đơn
Ta đứng lặng bâng khuâng
Chiều bến sông lộng gió
Lời tự tình dám ngỏ
Đâu cất bước ra đi
Hội ngộ rồi chia ly
Bến sông buồn muốn khóc
TRAN CHU NGỌC


 
 2./ TÌM ĐÂU MỘT KHOẢNG YÊN BÌNH
 
Rồi một ngày mùa thu đi qua
Cơn mưa muộn chút tình có muộn
Ta dấu hoài trong bao ước muốn
Một khoảng yên bình trong cơn mơ
Vẫn còn đâu đó chiều chơ vơ
Đứng bên cánh đồng mênh mông nước
Mùa lũ về con sông chảy ngược
Trôi về đâu Lục Bình bềnh bồng
Ta vẫn còn một dạo chờ mong
Người đến buổi hẹn hò ngày đó
Thật hồn nhiên nụ cười thuở nhỏ
Sao lạ lùng khuôn mặt ngây thơ
Người xa rồi một thoáng ngẩn ngơ
Ta mang kỷ niệm về ký ức
Trên thế gian bao điều không thật
Sao một thời mãi đặt niềm tin
Ta vẫn mơ thuở ấy một mình
Dù biết rằng mai rồi sẽ khác
Chỉ mong đời đẹp như tình khúc
Một thuở nào em vẫn đẹp dịu dàng
TRAN CHU NGOC

MỜI XEM : 

 NỖI BUỒN BỎ QUÊN - Thơ TRAN CHU NGOC

 

1 nhận xét:

Tạp Ghi và Phiếm Luận : CHÉN trong TRUYỆN KIỀU (Đỗ Chiêu Đức)

  Tạp Ghi và Phiếm Luận  :                      CHÉN trong TRUYỆN KIỀU                                                                      ...