Tay cầm tờ lịch cuối nhìn qua,
Ngẫm nghĩ mình
nay đã quá già.
Nhớ mới ngày nào xanh mủm mỉm,
Nhìn nay mũi hốc hác nhăn
da.
Xưa chân tay bắp cơ vồng ngực,
Nay mắt mờ câm tóc trắng ngà.
Mỗi độ đến mùa đông gió lạnh,
Bốc tờ lịch cuối thoáng buồn xa.
HỒ NGUYỄN (30-12-16)
HỌA 1: TỜ LỊCH CUỐI NĂM
Tờ lịch cuối năm sắp gỡ qua,
Mới hay bóng xế tuổi nay già.
Quanh đi ngoảnh lại bàn tay trắng,
Mải miết nhìn qua xám thịt da.
Ngày ấy mộng mơ tình đượm thắm,
Bây giờ ủ rũ tóc phai ngà.
Xuân về trước mặt thêm ngao ngán,
Tháng tận năm tàn dạ xót xa.
Nguyễn Cang (31/12/16)
Họa 2 : NGÀY CUỐI NĂM
Thôi thế lại thêm năm nữa qua,
Tưởng già bỗng thấy rõ mình già.
Tóc xưa giờ tuyết rơi đôi chỗ,
Gương quái nào ai vẽ nếp da?
Đã trốn đâu rồi dung dáng cũ?
Nay còn chi nữa tuổi xuân ngà!
Vội gì đến thế tháng ngày cuối?
Sao chẳng đợi chờ tiễn bước xa?!
Con Gà Què (12/31/2016)
HỌA 3:
HỌA 3:
Đến
lúc giao thừa Xuân bước qua,
Vui? Buồn? Lịch rớt tuổi
thêm già.
Suối khe
cạn kiệt đôi bờ cỏ,
Đồi
núi hoang tàn một gốc da.
Chú Cuội lưa thưa
cành liễu héo,
Hằng
Nga xơ xác bóng trăng ngà.
Ngọn
đèn leo lét tim dần cạn,
Dương thể một ngày một
cách xa.
LHN
HỌA 4: BÓC TỜ LỊCH CUỐI
Đinh Dậu rồi đây
giỡ lịch ra,
Cho ta một tuổi để thêm già.
Ngày ngày choáng
váng qua vùn vụt,
Tháng tháng buồn nhìn sạm
sắc da.
Tóc rụng chân tay nghe uể oải,
Thân gầy kính cận
thấy mờ nhòa.
Xuân về nhớ tới thêm buồn
chán,
Lẩn thẩn lờ đờ
nghĩ xót xa.
Trần Đông Thành (31-12-16
rất hấp dẫn
Trả lờiXóa