Thứ Ba, 20 tháng 11, 2018

NẮNG ĐÔNG, LỐI NHỎ - Thơ Thu Hà


NẮNG ĐÔNG
Một vệt nắng chiếu hồng trên lối nhỏ
Mây nhẹ nhàng giăng ngõ bước em đi
Gió vi vu như khúc nhạc trữ tình
Nắng đông đến quanh mình hoa lá nở

Nắng đông đến mang trong lòng nỗi nhớ
Con đường nào muôn thuở của xa xăm
Mỗi bóng râm là  tình khúc lặng thầm
Ta chợt thấy lòng mình sao yên ắng

Nắng đã đến nhẹ nhàng nghe trống vắng
Vệt nắng tràn làm ấm cả hồn ai
Ta lang thang trên mỗi bước đường dài
Như tìm lại những ngày xưa thân ái

Lúc còn bé với nụ cười thơ dại
Dáng nghiêng nghiêng trong chiếc áo học trò
Bước nhẹ nhàng lay đọng bóng thời gian
Trong thoáng chốc tan dần theo dĩ vãng

Nắng đông đến vừng hồng mang quang đãng
Trao cho đời những hương vị yêu thương
Ở ngoài kia mây vẫn mãi còn vương
Nắng vẫn ấm trên con đường tình cũ.


LỐI NHỎ

(TẶNG CHỊ NĂNG)


Trên lối nhỏ một mình em một lối
Cơn mưa chiều làm bối rối đôi chân
Con đường xưa embước đã bao lần
Giờ quay lại một mình em một bóng
Trên lối nhỏ chợt nghe lòng trống vắng
Giọt nắng vàng hằn lên nỗi cô đơn
Em chơ vơ nghe nỗi nhớ qua hồn
Tình yêu ấy bây giờ còn đâu nữa????


Thu Hà

1 nhận xét:

AI-Ngu Yên Chuyển Ngữ : Seemi PhD: A.I. định hình tương lai văn học 2024 như thế nào?

  Trong thời đại mà công nghệ dường như phát triển trong chớp mắt, thế giới văn học có thể tỏ ra tương đối tĩnh lặng, một thiên đường truyền...