Thứ Ba, 22 tháng 10, 2019

ĐỢI HOÀNG HÔN - Thơ Đặng Quang Tâm



Chiều dẩm nát mùa thu đến chậm
Lá vàng rơi một thuở quê người
Buồn về đậu rừng cao núi thẩm
Tiếng thở dài trong tối xa xôi

Em còn đứng bên trời lộng gió
Chở mùa sang khúc hát cho đời
Tôi thao thức thèm bàn tay nhỏ
Vuốt mặt mình thương tuổi hai mươi

Tiếng ai hát gợi tôi nổi nhớ
Thuở học trò ngày tháng mộng mơ
Ngoài khung cửa hai hàng phượng đỏ
Mắt tìm ai dáng nhỏ ngây thơ

Em chợt đến cho đêm nhiều mộng
Tựa vào nhau sửi ấm con tim
Hơi thở đó trùng dương nổi sóng
Bầy sẽ về réo gọi tiếng chim

Rồi từ đó chỉ là kỹ niệm
Một lần đi chẳng lối quay về
Con phố nhỏ mấy lần chinh chiến
Tôi mất em tuổi dại đam mê

Chiều hôm nay một mình thơ thẩn
Nơi xa xôi có tiếng thở dài
Thương phần số quá nhiều lận đận
Biết làm sao đời đã đổi thay

Tôi ngồi đợi hoàng hôn gỏ cửa
Có con tim trăn trở lối về
Tiếng ai hát đã không còn nữa
Em ở đâu mòn mỏi chân quê

ĐẶNG QUANG TÂM
(Nhóm Văn Nghệ Trăng Vàm Cỏ Đông)


1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...