Thứ Năm, 3 tháng 12, 2020

Viết Trên Mạng - Lê Trung Ngân

 
Viết Trên Mạng

Dạo này phong trào chơi mạng xã hội đúng là nở rộ như được mùa.
Nhớ trước đây, xem phim Hàn Quốc, thấy người Hàn dùng điện thoại di động còn phổ biến hơn điện thoại bàn ở nước mình. Tôi ước ao một ngày nào đó Việt Nam mình được như họ nhỉ? Nhưng có lẽ không phải đợi lâu quá thế. Mấy năm sau, ra đường, từ người già đến trẻ, từ trí thức đến những người bán dạo, đến cả những em học sinh phổ thông cũng được bố mẹ trang bị cho một điện thoại di động xịn để "thể hiện" cùng bạn bè. Rồi cái điện thoại di động đó cũng dần trở thành lạc hậu khi người ta sản xuất ra smart phone để chẳng những nghe gọi nhắn tin mà còn lướt web và giao lưu với nhau qua mạng xã hội. Rồi như chưa đủ, lại có iPad, tablet ra đời để con người giao lưu nhau qua không gian truyền thông.
Có lẽ ở Việt Nam bây giờ, nếu bạn ra đường mà không có smart phone, iPhone, iPad hay tablet, nhất định bạn không phải là người sành điệu. Đó là chuyện đời thực, hầu như mọi người quay lại với đời sống ảo trên mạng. Hiện nay, bạn không có tài khoản nào trên Gmail, trên Icloud; không có vài cái nick trên Facebook, trên Zalo hoặc bạn không có blog cá nhân, đích thực bạn không phải là người sành điệu. Nói như vậy, tôi tự xem lại mình? Hóa ra là mình cũng "đua đòi", mình cũng muốn làm một người "sành điệu củ kiệu" sao? Có lẽ thế. Dù sao thì mình cũng vẫn còn khả năng "chạy đua vũ trang" đấy chứ.
Rồi tôi nhớ lại thời còn học trung học đệ nhị cấp, bắt chước bạn bè, tôi mua về một quyển Agenda có khoá móc, ngày nào cũng “lén lén lút lút” “ghi ghi chép chép” cứ như “tên trộm”, rồi lại len lén cất đi không cho ai động vào…. À thì ra mình viết nhật ký…… Nhật ký, Kỷ niệm ký, Trút giận ký, Khoe… khoang ký….. gọi là gì cũng đúng cả.
Bẳng đi một thời gian dài lo bương chãi với cuộc sống, mình quên đi cái công việc “ghi ghi, chép chép” đó và cũng không tìm lại được quyển Agenda ngày xưa ở đâu nữa do di dời chỗ ở quá nhiều lần.
Gần đây, khi cuộc sống cũng dần ổn định, đúng lúc cuộc “bùng nỗ thông tin” đã “toàn cầu hóa” và phong trào chơi mạng xã hội dần dần hình thành như một “mốt”. Mình cũng tập tành viết trên mạng. Mà mạng xã hội lúc này nở rộ như nấm sau mưa. Các trang blog miễn phí mà việc đăng ký tài khoản dễ dàng làm tăng nhanh số lượng người dùng đến chóng mặt. Dễ dàng nhất vẫn là sử dụng trang Facebook vì nó phổ cập nhất.
Từ những ngày đầu bỡ ngỡ khi post bài lên Facebook. Đến nay, tôi đã trở thành một “facebooker” hồi nào không biết! Mỗi ngày lên Facebook, đọc những Like, những bình luận, những chia sẻ, những tin nhắn của các bạn bè, thấy vui lên hẳn. Có nhiều chia sẻ, tâm sự rất chân thành về cuộc sống xung quanh, lại có bình luận, những bài viết chỉ đơn thuần kể về một giấc mơ kỳ lạ. Phải rồi, đọc và cảm nhận facebook cũng là một nghệ thuật, nghệ thuật cảm nhận cuộc sống xung quanh, cảm nhận những suy nghĩ có khi chợt bộc phát nhưng lại vô cùng thú vị…. để rồi có khi, chợt thấy mình hạnh phúc….
Nói đến hạnh phúc, lại nhớ về ngày đầu tiên nhận được thông báo có người kết bạn. Đó là một buổi tối, chợt xuất hiện một thông báo mới: có thư!. Ừ! phải rồi, lâu lắm mới có thư, mà cũng chỉ toàn thư rác và thư công việc. Nhưng hôm nay thì khác, một tin nhắn mới: “Bạn có bình luận mới trên facebook”, thấy lòng mình vui lạ, không biết đó có phải là hạnh phúc không nhỉ? Chỉ biết rằng sau khi mở facebook, đọc được bình luận lại dấy lên một cảm xúc khó tả….. Từ đó, những bình luận qua lại ngày một nhiều, kết bạn nhiều hơn và cả những bức ảnh vui của nhau. Tình cảm với nhau cũng tăng thêm. Nếu hạnh phúc khi có đồng cảm, có sẻ chia thì chúng ta cùng hạnh phúc. Thôi thì cứ cho nhau những niềm vui, cũng là tự mình vui, tự mình hạnh phúc vậy.
Tôi hăng say viết và các bạn bè cũng hăng say bình luận. Chính vì những điều này đã tạo cho tôi thêm một niềm vui trong cuộc sống và có nhiều cảm xúc hơn để viết lên những bài thật tâm trạng, đầy những ý nghĩ chân thành, những trải nghiệm trong cuộc sống cũng như những hoài niệm của một thời để nhớ đã khắc sâu vào tâm khảm của mình.
Nhưng rồi bây giờ đọc lại tôi thấy hình như các bài viết của mình chứa buồn nhiều hơn vui. Mình cứ nghĩ sao viết vậy nhưng có lẽ cuộc sống hiện đại gấp gáp đem đến cho chúng ta nhiều nỗi phiền muộn: Căng thẳng, cô đơn, lo lắng, xung đột… Tất cả đều ăn vào nguồn năng lượng sống của mỗi chúng ta. Có khi nào bạn thấy mình buồn bã, chán nản, không còn nghị lực để tiếp tục? Nhưng rồi tôi lại nghĩ: “Đời sẽ buồn biết bao nhiêu nếu ta không biết buồn. Buồn dường như là thuộc tính của loài người. Tức là làm người thì ắt phải biết buồn. Người cứ nhơn nhơn, không buồn bao giờ, thì ắt đó là người vô vị. Mà là người vô vị thì có còn là người không?”
Nhưng buồn cũng chỉ nên ở mức mây bay gió thoảng cho đời thêm thi vị thôi, chứ buồn xuyên ngày, xuyên đêm, xuyên năm, thì dễ bị stress và biến cuộc sống thành địa ngục. Nhưng quả thực là có những người buồn nhiều hơn vui. Dường như cuộc đời của họ được mặc định bằng nỗi buồn vậy.
Nhưng nếu nỗi buồn đã là “mặc định” thì đời cũng còn có những “chọn lựa”, ta có thể lựa chọn một phương án khác và cài đặt nó làm “mặc định”. Để cho đời bớt buồn. Để ta có thể tận hưởng cuộc sống mà không bị mang tiếng là kẻ nhạt nhẽo. Giống như bây giờ, tôi có thể viết hết những dòng này ra, không cầu kỳ, không văn chương. Tôi đơn giản chỉ là đang viết, được viết, viết để được chia sẻ, một chút tâm trạng gì đấy… vu vơ thôi.
Những dòng trên facebook, không đầu, không đuôi, nó chỉ thể hiện con người của chính người viết nên những dòng đó, đang buồn, hay đang vui, hay đang cần sự chia sẻ??? Con người là những sinh vật thật yếu ớt, không ai có thể tránh được giọt nước mắt, không ai có thể trốn được nỗi buồn. Thay vì trốn tránh, ta hãy đối đầu với nó, can đảm nhận ra nỗi buồn và vứt nó đi… vào một nơi của riêng ta. Bạn đã tìm được cho mình nơi ấy chưa? Còn tôi, tôi đã tìm thấy rồi đấy. Vì trên này, tôi viết không phải để tôi buồn, mà là để vứt đi nỗi buồn sang một bên…
Nói vậy thôi, mình thấy viết tên mạng cũng có cái hay đấy chứ. Dù sao cũng có nơi để thỉnh thoảng thể hiện chút con người mình. Cuộc sống bây giờ nhiều áp lực thật. Chia sẻ chút niềm vui, nỗi muộn phiền cùng mọi người chắc chắn mình sẽ nhẹ nhàng hơn. Cụ thể, từ ngày chú tâm chơi trên mạng cũng học được khối thứ, quan tâm nhiều vấn đề hơn. Cái trang facebook cũng ra đời vào những ngày mình thấy quá buồn trước nhiều chuyện, công việc cũng nhàn rỗi nữa. Tạo ra nó rồi lại lo lắng không biết có thời gian để chăm sóc nó không nữa. Nhưng thôi, mình sẽ cố gắng, không phải lo làm gì.
Cuộc sống này luôn có niềm vui và nỗi buồn. Nhưng tôi tin những gì bạn nghĩ, tôi nghĩ sẽ là có sự đồng cảm chân thành nhất. Xin thật lòng cảm ơn những gì tốt đẹp nhất mà các bạn từng gởi cho tôi. Xin hãy trân trọng và nâng niu giữ gìn những gì mà mình đã có trong nhau. Đó là sự chân thành của tình bạn.

Lê Trung Ngân

  🌷🌷🌷🌷🌷            

 Mời xem : Xó Bếp Quê - Lê Trung Ngân

1 nhận xét:

Tạp Ghi và Phiếm Luận: Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ (Dỗ Chiêu Đức)

  Tạp Ghi và Phiếm Luận :                Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ                                       Ăn x ổi  ở th ì,...