Thứ Ba, 25 tháng 4, 2023

Trang Thơ TRAN CHU NGOC :TÌM LẠI HƯƠNG XƯA,HẠT NẮNG VÔ TÌNH,GIÓ THOÃNG CÔNG VIÊN,LỜI SUỐI CẠN NGÀY HÈ


1./ TÌM LẠI HƯƠNG XƯA
 
Tình cờ
trở lại lối xưa
Bao nhiêu nhung nhớ
ngày mưa hôm nào
Hàng cây ghế đá
xanh xao
Dốc mòn đã cũ
rạt rào suối mơ
Đã từng
ngồi đó đợi chờ
Luyến lưu bè bạn
bài thơ thâm tình
Đã từng
ngồi lại một mình
Ta như mây
bỗng thênh thang
đất trời
Người xưa
giờ ở phương trời
Chốn xưa vẫn thế
gọi mời tri âm
Gặp nhau
như chuyện trăm năm
Tình xưa còn đó
hương trầm vẫn thơm
TRAN CHU NGỌC
 
 
2/ HẠT NẮNG VÔ TỈNH
 
Ta buồn
cho hết tháng tư
Như con chim nhỏ
lừ đừ giấc trưa
Tìm trong góc nhỏ
"Lối Xưa"
Còn ngăn kỷ niệm
cho vừa nhớ nhung
Bóng râm
ghế đá đã từng
Bên nhau trò chuyện
bâng khuâng một thời
Giờ còn lại
một khoảng trời
Giữa trưa nắng chói
rạng ngời bóng mây
Khe nước nhỏ
vẫn còn đây
Vẫn nghe róc rách
gợn mây cuối chiều
Như con chim nhỏ
quạnh hiu
Tiếng kêu lạc lõng
sáo diều cô đơn
Ngày xưa
cũng biết dỗi hờn
Cõi trời im vắng
tiếng chân ngậm ngùi
Ta còn
một nỗi buồn thôi
Nên đành dấu kín
cuộc đời trong em
TRAN CHU NGỌC
 
3./ RU GIẤC MUỘN PHIỀN
Mai về
bên phố mù sương
Cho ta mơ giấc
mộng thường bên em
Ngày xưa
còn phút êm đềm
Như hương hoa
mãi dịu mềm
trên tay
Gió về
lãng đãng như mây
Còn chăng nỗi nhớ
vẫn đầy dấu xưa
Mai về
đi giữa cơn mưa
Thênh thang hè phố
cho vừa nhớ nhung
Khi ta
ru giấc ngô đồng
Trong hồn em cũng
chờ mong
mấy mùa
Thôi thì
vẫn nhánh xuân xưa
Tình này vẫn thế
gió đùa mong manh
Môi em
như trái ngọt lành
Khi đời chín mọng
cũng thành mơ xa
Mai này
kỷ niệm còn xa
Tình xưa vẫn thế
mặn mà yêu thương
TRAN CHU NGOC


4./ GIÓ THOẢNG CÔNG VIÊN
 
Em có về qua cầu Văn Thánh
Nước ròng buổi sáng con kênh xanh
Chiếc cổng rong rêu giờ ngập nắng
Con đường chầm chậm bước chân anh
Em đã qua chưa nơi thảm cỏ
Bên kia Landmark mây lững lờ
Một thuở nào xanh trong thương nhớ
Pho tượng buồn vẫn đứng bơ vơ
Em đứng bên dòng sông xưa cạn đáy
Nhớ một thời con gái truân chuyên
Gốc dừa bên bến đò năm ấy
Rũ lá như màu tóc nhung Huyền
Em qua một thuở tình bịn rịn
Công viên vẫn mở cửa đợi chờ
Khi đứng ngại ngùng cafe Đủng Đỉnh
Có chợt như mình thoáng cơn mơ
Em nhớ ngày nào sao yêu lắm
Bên áo dài dạo phố tung tăng
Cho bao người ngẩn ngơ say đắm
Giờ một mình đứng mãi bâng khuâng
TRAN CHU NGỌC
 
5./ LỜI SUỐI CẠN NGÀY HÈ
 
Ở đây chen chúc cây và đá
Người đi trĩu nặng cầu dây giăng
Ta tìm mãi bóng chim tăm cá
Như rễ cây vẫn đứng bâng khuâng
Ở đây giữa rừng xanh vượn hú
Chợt rên rỉ đâu đó tiếng Ve kêu
Ta kết lá khô về trú ngụ
Để đêm về nghe tiếng thương yêu
Ở đây còn chút gì đạm bạc
Cơm Lam – Cá suối - đọt nhãn lồng
Cũng đủ chân thành ngày hội ngộ
Bên dòng suối nhỏ thấy mênh mông
Ở đây còn lại ta cùng nắng
Reo mừng nghe vượn hú trên non
Ngồi bên nhà sàn nghe xa vắng
Cây cỏ khô trên những lối mòn
Ở đây còn lại ta cùng bạn
Tiếng hòa âm đêm nhạc cồng chiêng
Con đường dốc xuống bờ suối cạn
Truyền thuyết năm nào vẫn linh thiêng
TRAN CHU NGOC

 Mời Xem :



 
 
 
 
 
 
 
 
 Tranh 1 của Daniel RidgwayKnight
Tranh 2 từ Google 
 

1 nhận xét:

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...