Vợ bảo tôi đi mua cái chiếu trúc. Tôi vào siêu thị, nhặt một cái đóng
hộp vuông vức rồi ra tính tiền. Về nhà mở ra, có vài mẩu trúc bị gãy.
Vợ làu bàu:
- Chán anh thật đấy, đi mua hàng chẳng chọn kỹ gì cả. Lần trước mua
cái ấm siêu tốc, dùng một tháng cũng hỏng.
- Ừ, anh thừa nhận mình chọn gì cũng đại khái. Đến chọn vợ cũng đại khái nữa mà.
Tôi gật đầu lia lịa biết lỗi, thế mà vợ vẫn giận.
*
Bóng đèn trong phòng ngủ không sáng. Tôi loay hoay tháo bóng ở phòng
khách, lắp thử vào xem hỏng do bóng hay do đường dây điện. Cuối cùng,
tôi vẫn phải đi mua thêm một bóng đèn nữa và sửa điện ở cả phòng ngủ
lẫn phòng khách.
Vợ bị sai giữ cầu thang cho tôi sửa điện nên tỏ ra bực bội:
- Sao anh còn tháo bóng ở phòng khách làm gì? Hóa ra anh ngốc thật.
- Thế giờ em mới biết là anh ngốc à? Anh biết mình ngốc từ cái hôm
lồng tay vào nhẫn cưới ấy.
Tôi đã cười rất tươi, thế mà vợ vẫn giận.
*
Vợ đọc một bài báo nói về ảnh hưởng của bố mẹ tới con cái, tóm tắt lại cho tôi:
- Khoa học chứng minh con thừa hưởng trí thông minh của mẹ và nét đẹp của bố…
- Thảo nào thằng Bo nhà mình đi học toàn bị cô chê dốt.
Tôi đã đồng tình với vợ, thế mà vợ lại giận.
*
Cuối tuần, vợ chồng tôi trốn con đi ăn chân gà nướng. Vợ gặm mãi cái
chân gà không xong, e thẹn bảo:
- Con gà này già quá, em ăn không nổi.
- Còn anh thì gà già cũng không vấn đề gì. Cả đời anh đã quen ăn thịt già rồi.
Tôi buột miệng nói, không hề có ý ám chỉ vợ lớn tuổi hơn mình, thế mà
vợ vẫn giận.
*
Vợ hỏi:
- Đố anh biết, đàn ông hay phụ nữ, ai thông minh hơn?
- Chắc là phụ nữ thông minh hơn.
Vợ có vẻ hài lòng. Tôi được đà nói tiếp:
- Phụ nữ thông minh nên em mới lấy được người như anh, còn đàn ông
ngốc nghếch nên…
Tôi chưa kịp nói hết câu thì vợ đã hầm hầm đứng dậy và bỏ đi.
Vợ là gì ?
Vợ là người chẳng họ hàng
Thế mà giờ đẹp lại sang nhà mình
Ngày đầu trông thật là xinh
Môi tươi, mắt thắm đến đình cũng xiêu
Vợ là đáng nể , đáng yêu
“Kính Vợ đắc thọ” là điều nhắc nhau
Nhớ vòng chung kết toàn cầu
Nhì trời, nhất Vợ đứng đầu bảng A
Vợ là mẹ các con ta
Thường kêu “Bà xã”, hiệu là “Phu nhân”
Vợ là tổng hợp : Bạn thân,
Thủ trưởng, bảo mẫu, tình nhân, mẹ hiền.
Vợ là ngân khố, kho tiền
Gửi vào nhanh, gọn- rất phiền rút ra
Vợ là Vua các loài hoa
Toả hương thơm ngát, đậm đà, ngất ngây
Vợ là quả ớt chín cây
Đỏ tươi ngoài vỏ nhưng cay trong lòng
Vợ là một đoá hoa hồng
Vợ là Sư tử Hà Đông trong nhà
Khi vui nàng đẹp như hoa
Đến khi tức giận cả nhà thất kinh
Khi chiến tranh, lúc hoà bình
Vợ là thám tử luôn rình rập ta
Vợ là một vị quan toà
Thăng đường xử án toàn là án treo
Vợ là rượu ngọt tình yêu
Không uống thì khát, uống nhiều thì say
Vợ là thùng thuốc súng đầy
Cơn ghen ập đến nổ bay trần nhà
Vợ là nắng gắt, mưa sa
Vợ là giông tố, phong ba, bão bùng
Nhiều người nhờ Vợ lên ông
Nhiều anh vì Vợ mất không cơ đồ
Vợ là cả những vần thơ
Vợ như là những giấc mơ vơi đầy
Vợ là một chất men say
Là nước hoa ngoại làm ngây ngất lòng
Vợ là một áng mây hồng
Vợ là hoa hậu để chồng mê say
Vợ là khối óc, bàn tay
Vợ là bác sỹ tháng ngày chăm ta
Vợ là nụ, Vợ là hoa
Vợ là chồi biếc, Vợ là mùa xuân
Vợ là tín dụng nhân dân
Vợ là kế toán giải ngân trong nhà
Vợ là âm nhạc, thi ca
Vợ là cô giáo, Vợ là luật sư
Cả gan đấu khẩu Vợ ư ?
Cá không ăn muối coi như đời mờ
Vợ là điểm hẹn, bến chờ
Không Vợ đố biết cậy nhờ tay ai
Vợ là phúc, thọ, lộc, tài
Chồng ngoan chăm chỉ nộp bài Vợ khen
Vợ là tổng quản, Thanh Thiên
Vợ là khoá sắt, xích xiềng cột chân
Vợ là dòng suối mùa xuân
Ngọt ngào, xanh mát, trong ngần, yêu thương
Vợ là két sắt, tủ tường
Muốn mở phải nhả lời thương ngọc ngà
Vợ là một đôi thùng loa
Mỗi khi chập mạch cả nhà nổi giông
Âm thanh tựa sư tử gầm
Cha, con lấm lét mà không dám cười
Vợ còn xếp trước cả Trời
Vợ là duyên, nợ cả đời của ta
Vợ là biển rộng bao la
Vợ là hương lúa đậm đà tình quê
Vợ là gió mát trưa hè
Vợ là hơi ấm thổi về đêm đông
Vợ là chỗ dựa của Chồng
Nhiều anh dám bảo “Vợ không là gì !”
Khoan khoan hãy tỉnh rượu đi
Vợ quan trọng lắm chẳng gì sánh đâu
Việc nhà Vợ có công đầu
Nấu cơm, đi chợ, nhặt rau, pha trà
Vợ là máy giặt trong nhà
Vợ là cassette, Vợ là ti vi
Nhiều đêm Vợ hát Chồng nghe
Lời ru xưa lại vọng về quanh ta
Vợ là làn điệu dân ca
Vợ là bà chủ, Vợ là Ô-sin
Vợ là cái máy đếm tiền
Vợ là nội lực làm nên cơ đồ
Vợ là thủ quĩ, thủ kho
Vợ là hạnh phúc, ấm no trong nhà
Vợ là vũ trụ bao la
Nhiều điều bí ẩn mà ta chưa tường
Khi nào giận, lúc nào thương
Sớm mưa, chiều nắng chẳng lường được đâu
Vợ là một khúc sông sâu
Vợ như là cả một bầu trời xanh
Vợ là khúc nhạc tâm tình
Vợ là cây trúc bên đình làm duyên
Vợ là cô Tấm thảo hiền
Vợ là cô Cám hám tiền, ham chơi
Vợ là con Vẹt lắm lời
Thích đem so sánh Chồng người, Chồng ta
Vợ là bến đỗ, sân ga
Vợ là tổ ấm cho ta đi về
Vợ là “Khúc hát sông quê”
Nốt thương, nốt nhớ tràn về đầy, vơi
Vợ là đồ cổ lâu đời
Ai mua chẳng bán tứ thời nâng niu
Vợ là cảnh sát hạng siêu
Răn đe, truy sát sớm, chiều, nơi nơi
Vợ là con Phật, cháu Trời
Rẽ mây giáng xuống làm người trần gian.
(Hoa Huỳnh chuyền)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét