Chủ Nhật, 19 tháng 4, 2020

CUỐI DÒNG THỜI GIAN - Thơ Thu Hà




CUỐI DÒNG THỜI GIAN
Khi nỗi nhớ trong tim chừng tan vỡ
Bỗng nghe hồn nức nở buổi trời mưa
Bước độc hành cô quạnh gió đong đưa
Chợt rũ cánh dưới mưa chiều lạnh lẻo

Khi chợt thấy tình đời sao bạc bẻo
Người bây giờ quên cả nẻo tình xưa
Chiều hôm nay trời đọng mãi giọt mưa
Tình đã hứa sao bây giờ buông bỏ

Tôi cảm thấy mưa chiều đi qua ngỏ
Hạt mưa buồn như rỏ cả không gian
Vẫn lối xưa sao thấy quá thênh thang
Người lại nở bên đàng quên nhau vội

Người hứa mãi trọn đời nầy chung lối
Tên hai người sẽ xếp nối bên nhau
Mà giờ đây ai buông bỏ lời trao
Không còn nhớ tình trao ngày gặp gỡ

Tôi bỗng thấy trong lòng luôn nức nở
Nỗi buồn nào rạn vỡ cả tim yêu
Tình cho đi thì thật quá là nhiều
Nhưng nhận lại sao muôn điều cay đắng

Tôi vẫn đó nghe môi mình vị mặn
Bởi trong lòng mang nặng chữ hoài mong
Dù ai kia quên bỏ chữ tương đồng
Tôi vẫn đó ...cuối dòng thời gian đợi !!!
Thu Hà

1 nhận xét:

AI-Ngu Yên Chuyển Ngữ : Seemi PhD: A.I. định hình tương lai văn học 2024 như thế nào?

  Trong thời đại mà công nghệ dường như phát triển trong chớp mắt, thế giới văn học có thể tỏ ra tương đối tĩnh lặng, một thiên đường truyền...