Thứ Ba, 14 tháng 4, 2020

NGƯỜI TÙ VÀ NGƯỜI VÔ GIA CƯ

Trần Mộng Tú
 Ở góc ngã ba con phố có một người vô gia cư, loay hoay với cái bị quần áo hoài không biết để chỗ nào dưới cái gốc cây anh đang ngồi. Cái cây này to lắm tuy ở ngã ba nhưng nó lại thụt vào gần sát một bức tường nên anh nghĩ mình có thể ngủ lại đây mà không làm phiền ai.
Cả thế giới đang ẩn trốn trong nhà vì nạn dịch Coronavirus, chắc chẳng ai nỡ tới đây mà đuổi anh. Anh đặt cái bị sát tường rồi ngồi ngay lên trên cho chắc ăn, khoanh tay lại, ngả đầu vào tường, nhắm mắt lim dim tìm giấc ngủ.
Trời cũng bắt đầu vào tối, anh cũng vừa bắt đầu ngủ thì thấy như có ai dựa và người mình, làm anh tỉnh hẳn. Đúng là một người đàn ông khác cũng có một cái bị nhỏ đang ngồi dựa lưng vào tường nhưng quá gần vào anh.
Anh xích ra một chút thì cái thân hình đó lại ngã thêm lên mình anh một chút. Anh tỉnh hẳn ngủ nhìn vào cái người đang ngã vào mình. Trong nhá nhem của tranh tối, tranh sáng, ánh đèn từ cây cột đèn bên kia đường chiếu sang, anh cũng nhận ra đó là một người đàn ông trẻ, trẻ hơn anh nhiều. Anh ta khoảng dưới 30 tuổi thôi. Anh lay lay người khách lạ gọi.
– Này anh, sao anh dựa vào tôi thế này?
Người khách tỉnh dậy, ngỡ ngàng nhưng lễ phép
– Xin lỗi ông tôi mệt quá, thấy có chỗ ngả mình được nên ghé vào.
Chưa đợi người đàn ông hỏi thêm anh thật thà nói:
– Tôi vừa được nhà tù thả ra sáng nay, nhưng đi lang thang nguyên
ngày vừa đói vừa mệt, thấy có gốc cây và bức tường dựa người được nên tôi ghé vào. Mệt quá mới ngả lên ông.
Người đàn ông vô gia cư ái ngại hỏi.
– Được thả tù ra sao anh không về nhà?
– Tôi đâu có nhà mà về.
Anh ta ngập ngừng một chút rồi nói: Trước tôi ở với anh và chị dâu. Khi tôi vào tù được một năm thì họ dọn đi tiểu bang khác không liên lạc với tôi nữa.
Nhà nước mới thả tôi ra vì dịch Coronavirus đã vào tới nhà tù, nhân viên nhà tù đã nhiễm bệnh. Chúng tôi được thả vì chúng tôi không phải những tù nhân nguy hiểm, hạn tù của chúng tôi cũng dưới 5 năm.
Người đàn ông vô gia cư im lặng, ông thấy đời mình đã khổ mà đời người trẻ này cũng không có vui gì, ông không muốn hỏi tại sao anh bị nhốt vào tù.
Ông cũng không muốn kể tại sao ông thành vô gia cư. Ông nghĩ ông Trời đã viết sẵn cho mỗi người một kịch bản (Scenario) rồi.
Người nào không thoát ra được thì phải đóng hết vở kịch đời người thôi. Ông ngồi xích vào người tù mới tự do này hơn chút nữa cho anh ta dựa hẳn vào ông.
Ông thò tay vào cái bị sau lưng moi ra nửa cái bánh hamburger còn lại trưa nay đưa cho người bạn mới.
– Anh ăn đi.
Người đàn ông trẻ cầm miếng bánh rất tự nhiên, ăn một cách ngon lành.
– Cám ơn ông nhiều lắm.
Anh ta nói xong cầm cái bị quần áo của mình lùi xa một khoảng cách giữa hai người, cái khoảng cách có thể một người thứ ba ngồi vào giữa.
Người đàn ông vô gia cư ngạc nhiên hỏi.
– Anh sợ lây nhiễm Coronavirus hay sao mà tự nhiên ngồi xa tôi vậy.
Người thanh niên lắc đầu nói khẽ:
– Tôi muốn để một chỗ trống giữa tôi và ông cho Thượng Đế ngồi vào.
Gió thổi xào xạc những chiếc lá bay bay trên đường, bóng tối nhẹ nhàng phủ xuống, con phố chìm hẳn vào đêm.
Trên bầu trời thấp thoáng những vì sao.
Mùa Covid.19. Tháng 4/2020
Trần Mộng Tú
(tc chuyển ) 

Mời Xem :CCTG 13/4/2-20 của FM974 Melboure

1 nhận xét:

Tạp Ghi và Phiếm Luận: Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ (Dỗ Chiêu Đức)

  Tạp Ghi và Phiếm Luận :                Những Thành Ngữ THÔNG DỤNG, LẠ TAI mà LÝ THÚ                                       Ăn x ổi  ở th ì,...