Thứ Năm, 30 tháng 9, 2021

VUI VỚI BẠN THƠ -Thơ Chung Văn,Họa :Hồ Nguyễn


VUI VỚI BẠN THƠ

Còn chi là vui thú,
Khi tóc bạc da mồi.
Những chiều trên đảo vắng,
Nghe sóng vỗ xa xôi.

Nghe bạn xa thông báo,
Có vần thơ sáng ngời.
Ví vừa được cánh nhạc,
Nâng lên chín tầng trời!

Ta cười theo người cười,
Tưởng mình cũng tới nơi:
Chốn quần tiên dự lễ,
Dạ Hội NHẠC THƠ đời.

Cảm ơn cô bạn nhỏ,
Cảm ơn cả mọi người.
Được vui lây niềm hạnh,
Thay chuyện DỊCH đang thời!

CHUNG VĂN (14/08/2021)


HỌA: KÝ ỨC

Còn có gì thích thú,
Da khô tóc bạc mồi.
Giọng khàn trơ xốc khốc,
Như sóng vổ xa xôi.

Trời mây buông giăng báo,
Nắng phủ dáng sáng ngời,
Gió hắc hiu nhạc sáo,
Lung linh vọng vang trời.

E thẹn mỉm môi cười,
Bóng ai nào thấy nơi,
Một mình trên góc vắng,
Lẩn thẩn nghĩ về đời.

Kỷ niệm khi còn nhỏ,
Ta bên ta với người.
Dư âm còn son trẻ,
Như tợ thuở đương thời.

Hồ Nguyễn


HỌA Ý: TUỔI GIÀ MÙA DỊCH

Kỷ niệm xa vời loáng thoáng khơi,
Tim như se thắt nhớ bao lời.
Chiều trên phố vắng vai se khít,
Sáng dưới nắng hồng ta bước đôi.
Tuổi lão đêm đêm chờ thi xướng,
Sức mòn ngày tối đợi vần khơi.
Ngoài hiên vắng bóng trong mùa dịch,
Ngồi có một mình thơ họa chơi.

HỒ NGUYỄN (16-8-2021)


1 nhận xét:

Tâm Sự Từ Nguyên Và Bài "MẮT NHÒA QUÊ MẸ "

 Cùng quý thân hữu, Tình mẹ con vốn bất diệt và không có thơ nhạc nào đủ sức ca tụng. Trong khi người ta lao đầu vào các cuộc chiến bất tận,...