Bước tới đèo
Ngang bóng xế tà,
Cỏ cây chen đá lá
chen hoa .
Lom khom dưới núi
tiều vài chú,
Lác đác bên sông
chợ mấy nhà .
Nhớ nước đau lòng
con quốc quốc ,
Thương nhà mỏi
miệng cái gia gia .
Dừng chân ngoảnh
lại trời non nước,
Một mảnh tình riêng
ta với ta .
Bà Huyện Thanh Quan
Đọc lại mấy
vần thơ của người xưa, cảm cựu chạnh lòng, nên cũng xin góp với các bạn
vài vần để gọi là "Nhân cảnh ngày hôm nay mà nhớ lại cảnh của người
ngày xưa", và góp tiếng thở dài cùng non nước.
Phụng hoạ nguyên vận
Đèo ngang, người trước, buỗi chiều tà,
Có đá, có cây, có cả hoa !
Dưới núi, nay đâu tiều mấy chú ?
Bên sông, cũng vắng rợ vài nhà !
Xót xa, đau nỗi lòng hoài quốc,
Cám cảnh, buồn thay kẻ báo gia.
Đọc sách, cảm thông người lớp cũ,
Tình riêng chung mảnh, Bà và Ta.
Danh Hữu
(*) Nguyên bản là : Rợ mấy nhà. Từ Rợ ngày xưa dùng để chỉ người bản xứ như từ Indigène, nó không mang nghĩa xấu, các nhà làm sách giáo khoa đã chữa ra : Chợ mấy nhà,
làm hỏng đi tính thống nhất của bài thơ. Nơi có một nhà chợ cũng đã gọi
là đông đúc, nếu có tới mấy nhà chợ thì thành ra nơi phồn hoa mất rồi !
Đâu còn là nơi vắng vẻ nữa.
Bà Huyện Thanh Quan
nhũ danh là Nguyễn Thị Hinh, có chồng là tri huyện huyện Thanh Quan,
Lưu Nguyên Ôn (1804-1847). Dưới triều vua Tự Đức, bà được vời vào cung,
mở lớp Cung trung giáo tập, để
dạy các cung phi, công chúa. Sở dĩ cái tên của bà gắn liền với tên
Huyện của chồng bà cai quản, là vì có lần chồng bà đi vắng, có một phụ
nữ đến đệ đơn xin li dị vì có ông chồng quá hung dữ. Bà thấy tội nghiệp
nên không đợi chồng về, đã phê vào đơn 2 câu thơ hàm ý khuyên nàng nên
bước đi bước nữa. Người chồng bị vợ bỏ liền khiếu nại lên
quan trên cấp khiền chồng bà mất chức. Thấy vậy, dân gian đã đem tên
Huyện gắn vào tên bà, như một cách biểu lộ gián tiếp : Huyện đó mãi mãi
là của bà, không ai có thể dứt nó ra được.
Thơ bà còn lại
không nhiều. Phải chăng là Huyện Thanh Quan đã để lại nhiều dấu ấn cho
bà, khiến bà luôn nhớ đến nó, mà nên những bài thơ của bà đều mang tính
chất hoài cổ ? Chừng mà có thể lắm !
Danh Hữu
Vịnh Cầu Mỹ Thuận
(tá vận
Vịnh Đèo Ngang)
Mỹ Thuận dừng chân nắng
sắp tà
Một vùng cây trái chẳng
còn hoa
Thuyền ai lạc lỏng đi
tìm bến
Lữ khách bơ vơ thấy nhớ
nhà
Nào bởi hẹn thề non với
nước
Không vì vướng bận quốc
cùng gia
Chỉ sợ đồng khô và biển
chết
Màu xanh rồi sẽ tách rời
ta.
Quên Đi
CHIỀU BÊN CẦU
Họa nương vận
Ta đến thăm em lúc nắng tà
Chợ thời đóng cửa chẳng còn hoa
Quán ăn có vẻ hơi thưa khách
Lối xóm dường cũng vắng nhà
Biết hỏi ai đây khi loạn nước,
Sao thăm bạn nhỉ lúc oan gia?
Đành thôi cầu khỉ ngồi xem xiệc
Tâm sự riêng tây ta với ta.
Thái Huy,7-17-16
Bài Họa:
Khắc Khoải
(3)
Cứ
buồn rười rượi mỗi chiều tà,
Đồng
cảm cây vườn cũng rũ hoa .
Vận
nước oan khiên hờn sóng gió,
Người
dân ai oán hận nhà nhà .
Gươm
thiêng Hưng Đạo hồn sông núi ,
Ngọn
lửa Diên Hồng khí quốc gia .
Tuổi
hạc, Bà ơi ! sầu đất khách,
Ai
người chia sẻ cõi lòng ta ?
Mailoc
Cali 7-17-2016
BÀI HỌA : TÌM EM
Chạy đến thôn trang dưới nắng tà,
Vườn cây thưa thớt, héo hồng hoa.
TÌm em chẳng thấy đâu hình bóng,
Kiếm bạn không ai biết chỉ nhà.
Khát nước môi khô nghe tiếng quốc,
Thèm cơm bếp lạnh vắng thông gia.
Ngồi trông mỏi mắt người trong mộng,
Tâm sự niềm riêng khổ quá ta !
Mai Xuân Thanh
BẾN ĐÒ NGANG
Đò ngang tới bến buổi chiều tà,
Chợ búa gì đâu chẳng có hoa.
Cuốc bẩm nông phu lo chạy gạo,
Cày sâu thiếu phụ hết cơm nhà.
Nắng mưa chồng vợ đôi chim quốc,
Gió bão hai thân một nóc gia...
Tội nghiệp làm sao đời lận đận !
Kẻ còn người mất nghĩ thương... ta !.
Mai Xuân Thanh.
HỌA: ĐÈO NGANG LẼ BÓNG
Đèo Ngang
ngã xế ánh chiều tà,
Chen
chúc quây quần đá với hoa.
Vài
chú tiều phu khom dốc núi,
Một sông vắng nhỏ mấy căn
nhà.
Đau
lòng thắt thẻo hồn vong
quốc,
Khắc khoãi u sầu
phận cách gia.
Lẩn thẩn buồn mây lơ lửng cuộn,
Gió
than da diết xót thân ta.
HỒ NGUYỄN (18-7-2016).
CON ĐƯỜNG ĐỊNH MỆNH
Tàu đến rồi đi dưới nắng tà
Con đường thảm nhựa nở đầy hoa
Sân ga hội tụ bao điều ước
Đoạn tuyến dần gom vạn mái nhà
Nhũng lạm khơi mào cơn thoái hóa
Tham tàn biến loạn chuỗi nguy gia
Sai lầm diễn lớp tuồng trơ tráo
Một mảnh tình ai xót với ta!
Nguyễn Đắc Thắng.
ĐƯỜNG LÊN ĐÀ LẠT
Đèo lên Đà Lạt ánh dương tà,
Uốn khúc quanh co, xứ lắm hoa.
Sơn cước mang gùi đi đất đá,
Cao nguyên tay nãi đến thang nhà.
Đồng bào thiểu số, đôi chim quốc,
Dân tộc người kinh, mấy nóc gia.
Tâm trạng xưa nay chung lý tưởng,
Quê cha đất tổ mãi lòng ta !.
Mai Xuân Thanh
Ảnh 1 : 1 góc đèo Ngang xưa và nay ./
Ảnh 2 : Cầu Mỷ Thuận và bến phà xưa
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét