Thứ Ba, 29 tháng 3, 2016

BẤT CẨN.. - Đặng Mỷ Duyên


BẤT CẨN

Em bất cẩn để buồn rơi trong mắt
Một đời hoa vương vất những bụi mờ
Anh bất cẩn để  người yêu thất lạc
Ngó chốn nào cũng thấy dấu môi xưa

Người bất cẩn nên đời đầy bất trắc
Em bất an nên bày chuyện không ngờ
Yêu dấu cũ nhếch nụ cười thất sắc.
Người dài tay níu những cơn mơ

Thôi, đã trót buông tay rời tuổi dại
Thì lớn khôn theo đen trắng cuộc đời
Ngồi chằm khíu những cơn đau nhói
Chỉ thêm đau đến hết một cuộc người.
Đặng Mỷ Duyên

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...