Thứ Ba, 22 tháng 3, 2016

Chuyện Ngắn của Trang Hạ : Chồng Xứ Lạ

Truyện
Trang Hạ
(Trích tiểu thuyết Chồng xứ lạ, NXB Phụ Nữ, 2015)
 37
Hôm đó là ngày cuối năm, lại là một cuối năm, tôi luôn ngơ ngẩn nghĩ tới quê nhà, những buổi chiều cuối năm ở Sài Gòn, hoa mai rực lên trên dọc đường Lê Lợi. Tôi thích đi qua Lê Lợi, qua công trường Mê Linh, bến Bạch Đằng, sang quận Tư, vòng về quận Một. Tôi thích đi chợ Tết cùng mẹ tôi, mua rượu cho ba tôi, mua nhang thắp lên bàn thờ cho anh trai tôi. Anh trai tôi đã chết trong một tai nạn thảm khốc ngày tôi còn nhỏ, ký ức về anh chỉ là một ông anh áo trắng mãi mãi ở tuổi quàng khăn đỏ, nhưng mỗi lần nhớ về anh, tôi lại luôn thấy tôi nhỏ dại, ngồi sau chiếc xe đạp cũ anh chở tôi đến trường, vượt qua ngã tư còi xe máy ồn ào. Hình ảnh cuối cùng là một hôm, chiếc xe đạp của hai anh em nát bét ở ngã tư. Ba tôi mang những mảnh xe nát vụn về, vừa đi vừa khóc ngất. Năm ấy nhà tôi không có Tết.
Nên vì sao tôi thèm có anh trai. Cảm giác ban đầu của tôi về Trương Văn Huy gần như thế, có vẻ như Trương giống một người anh, chứ không phải chủ nhà, không phải ông chủ của tôi cũng không phải là người bạn.
Vì thế, khi Trương đề nghị tôi làm bạn gái, tôi hơi đắn đo. Tôi hỏi, vợ con anh đâu.Trương chỉ sang quán bán nước giải khát đối diện bên kia đường. Tôi giật mình trợn tròn mắt hỏi, trời ơi có thật không?
Trương nói, chia tay rồi là hết. Vợ cũ của tôi và đứa con tôi mở quán nước bên kia đường, tôi ở bên này bán trầu cau, chẳng ai chiếm khách hàng của ai, cũng không liên quan gì tới nhau nữa, việc ai người nấy làm.
Tôi nói, sao tôi không hề nhận ra. Nhưng liệu họ có đánh ghen không?

Anh ta nói, nếu có, thì họ đã gây sự ngay từ khi cô mới tới đây. Vậy mà suốt hai tháng qua, cô thấy chưa, với họ, tôi và ngôi nhà này như thể không còn tồn tại. Vậy cô còn lo sợ gì? Hay cô sợ rằng tôi không nghiêm túc?
Tôi nói, nhưng khi đề nghị tôi làm người yêu của anh, anh lại nói nghiêm túc quá, làm cho tôi nghi ngờ đây không phải là thật.
Trương Văn Huy mỉm cười, nói, tôi thích cô từ lâu.
Từ cảm giác người anh sang cảm giác người tình cũng không xa lắm. Tôi thích Văn Huy vì anh sạch sẽ, sòng phẳng rõ ràng và không ki bo, không khó tính, không xét nét cũng không can thiệp quá nhiều vào đời tôi.
Có lần tôi kể với Văn Huy về chồng tôi, về chuyện tôi đã từng bị cưỡng bức. Nhưng tôi không kể về Nhan, về Dương Lý Huy, hình như những gì êm ái nó nằm co trong góc tim tôi, tôi muốn giữ riêng cho mình.
Văn Huy không bình phẩm gì về quá khứ của tôi. Chắc anh cũng có những quá khứ cần người khác tha thứ.
Chúng tôi cứ thế bán trầu cau và sống với nhau, không cần tình yêu thắm thiết, mà chỉ cần mối liên hệ bình dị cùng dựa vào nhau sống qua tháng năm. Chúng tôi chắc vừa có duyên vừa có nợ, như cau với trầu, dù muốn dù không cũng sẽ đi cùng nhau, bị số phận đặt cạnh nhau trên đường đời.
Cho đến lần đầu tiên Trương Văn Huy tát tôi, anh đấm đạp lên người tôi, chém nát đồ đạc của tôi và rút dao ra chém. Khi đó tôi mới tỉnh giấc mộng.
***
38.
Có lẽ đúng như Thán nói ngày xưa, đường phu thê của tôi có nghiệp căn quá nặng, cho nên người đàn ông nào tới với tôi cũng sẽ mang tai họa tới.
Trương Văn Huy yêu tôi, hoặc anh nghĩ rằng yêu tức là sở hữu. Tôi đã là sở hữu của anh, tức là anh không cần trả lương cho tôi nữa, nhưng lại mặc nhiên đòi tôi chăm sóc. Tôi bỗng nhiên trở thành một bà nội trợ, ô sin không lương, phải bỏ tiền ra đi chợ, cằn nhằn lúc anh say, phục vụ đám đàn em của anh mỗi khi chúng tới nhà ăn uống, và mở cửa chờ chồng mỗi khi anh đi tới khuya không về.
Nhà cạnh chợ đêm, nên đông đúc tới khuya. Nhiều khi tôi đóng cửa tiệm sớm, đứng trên cửa ngách trông xuống chợ đêm huyên náo. Cách một lớp cửa kính, thế giới càng có vẻ xa cách tôi. Tôi đứng ngó xuống đường, chờ chiếc xe máy tay ga cũ kỹ vè vè qua đường tạt vào đỗ trước cửa. Anh thường về từ phía trung tâm thành phố.
Một đêm, khi tôi xuống, anh đã chui ngay vào buồng tắm, quần áo vứt ở cửa dính máu, tôi hoảng hốt đập cửa buồng tắm gọi anh.
Hóa ra đó là máu của người khác. Anh không nói của ai nhưng anh bảo, anh đi đòi nợ thuê, hôm nay chủ nợ rắn mặt quá.
Trời ơi, tiền của anh đưa tôi thì ra đều là những đồng tiền bạo lực, nợ nần, đen tối nặng nề.
Tôi lên gác, lôi những chi phiếu và thẻ ngân hàng, các sổ tài khoản xuống, vứt ở xa lông tầng hai. Tôi nói, anh Trương, em không thể giữ tiền cho anh được nữa.
Tôi thu dọn quần áo ra đi. Trương Văn Huy bắt kịp tôi ở đầu cầu thang, anh ta lẳng va li quần áo của tôi xuống chân cầu thang, túm tóc tôi đánh túi bụi. Tôi kêu thét lên, vừa chống đỡ vừa né, chạy vào phòng ngủ. Tôi vớ lấy chiếc lọ hoa sứ cao cổ ở góc phòng để tự vệ.
Trương nhào tới giật lấy lọ hoa, đập vào tường vỡ tan, tát tôi ngã sấp xuống giường. Tôi cuống cuồng chồm dậy chạy xuống nhà kêu cứu.
Ở bậc thang cuối cùng, Trương bắt được tôi, xô tôi ngã vào chiếc tủ kính đựng trầu cau. Tất cả hàng hóa đổ xuống, trầu cau lăn lóc, những hộp thuốc lá dở vung vãi, tôi ôm mặt ngất đi giữa đám lá trầu không và cau non dập nát.
***
39.
Tôi tỉnh dậy khi Trương kéo tóc tôi lôi vào buồng tắm, đổ một chậu nước lên mặt. Quần áo tôi rách bươm, áo rách toạc từ lưng xuống tận nửa người, mặt mũi húp híp. Tôi khóc và nói, em xin anh, anh để cho em đi.
Đôi mắt Văn Huy vằn lên, anh nói, anh không để em đi đâu hết, em muốn đi thì em sẽ chết luôn ở đây!
Huy ra xe, mở cốp xe lôi con dao dài, con dao vẫn còn dính máu. Chắc chắn đây là máu của người đã dính lên áo quần anh ta lúc nãy. Trời ơi, sao tôi lại kết thúc cuộc đời ở đây trong tay một kẻ điên loạn như thế này?
Tôi khóc òa lên đau đớn:
- Hôm nay anh muốn giết thêm một người nữa hay sao?
- Ngọc, em mà đi thì anh cũng chết luôn ở đây. Chẳng thà anh giết em trước!
Nói đoạn, Huy xông ra băm chặt nát bét va li quần áo của tôi. Rồi quay lại nhìn tôi, lăm lăm con dao trong tay, hỏi:
- Em thật sự không còn yêu anh nữa chứ gì?
Tôi làm sao có thể nói không với con dao, tôi khóc ngất, qùy xuống lạy Huy.
- Hãy để cho em sống, em còn phải nuôi con trai em, nó còn nhỏ quá!
- Nó không phải con tôi!
- Thế thì hãy để cho em mặc áo vào, em không thể chết mà cởi trần!
Tôi lết đến chỗ va li đồ đạc của tôi, lần trong đống rách nát ra một mảnh vải còn tương đối lành, tôi vừa mặc vừa khóc. Con ơi, mẹ đã đặt tên con là Bình Minh, để con không vương vấn gì với đời mẹ. Chao ôi, con có biết mẹ đau đớn không vì mẹ sẽ không được nhìn thấy con lớn, sẽ không được ở bên con nữa.
Tôi không thiết kêu than nữa, tôi gục xuống chân anh, nhắm nghiền mắt lại khi anh vung dao lên.
Máu văng đầy mặt tôi.
***
40.
Trương Văn Huy đã cầm dao chém sâu vào cánh tay của chính anh.
Tôi hốt hoảng vơ giẻ rách trên sàn chặn lên vết thương máu đầm đìa của anh, thét lên:
- Anh làm cái gì đấy? Anh điên à?
Trương trái lại, ràn rụa nước mắt nhìn tôi nói:
- Anh yêu em! Chém em thì thà anh chém chính anh còn hơn!
Sau buổi tối đầy máu và nước mắt ấy, cuộc sống của tôi thay đổi hẳn.
Tôi không biết phải làm gì nữa. Ra đi thì không cầm lòng, ở lại thì quá khổ sở. Bất kỳ một chuyện gì không vừa ý, Trương đều lôi tôi ra đánh đập. Khách mua trầu đều là nam giới, trao đổi với khách vài câu anh cũng tát tôi tối tăm mặt mũi. Nhưng ngay sau đó, anh lại quỳ xuống khóc lóc van xin tôi đừng bỏ đi. Anh mang những chi phiếu rất nhiều tiền về đưa tôi cất giữ, như để tôi thấy anh rất tin cậy tôi. Anh đưa tôi đi mua quần áo đắt tiền, tôi lại có thêm những bộ đồ lót đẹp và những màu sơn móng tay đẹp nhất. Thế nhưng, mỗi khi tôi hễ mở miệng nhắc tới gia đình ở Việt Nam, anh lại quát lên rằng họ chẳng liên hệ gì tới anh, đừng làm phiền anh như thế. Và anh nhắc đi nhắc lại, anh không thể chia sẻ tôi cho ai thêm lần nào nữa.
Tôi đã bỏ trốn nhiều lần trên chiếc xe máy cũ kỹ của nhà. Tôi muốn bỏ đi thật xa.
Có lần tôi ra đi tay không, không mang theo gì. Có lần tôi mang theo ít quần áo phòng thân. Cũng có lần tôi chạy xe ra ga, vứt xe tại cổng ga rồi lên tàu, với một chiếc vé vừa mua vội trên máy bán vé tự động, mua chiếc vé của chuyến tàu chạy sớm nhất mà không nhìn xem nơi đến là đâu.
Tôi đã chín lần bị Trương bắt lại nhà. Tôi hiểu ra sức mạnh của xã hội đen Đài Loan, như một tấm lưới khổng lồ. Có lần đàn em của Trương tìm ra tôi, có lần đích thân Trương đến dụ tôi về. Cũng có lần nhớ quá, qua ngày thứ ba, tôi chủ động gọi điện về cho Trương Văn Huy, và anh hứa hẹn sẽ trân trọng tôi, tôi lại tự thu xếp quay về.
Tôi thấy mình như con kiến trong bài ca dao ngày xưa mẹ tôi hát cho tôi nghe, con kiến mà leo cành đa, leo phải cành cụt leo ra leo vào. Bài ca dao ấy là bà ngoại dạy mẹ.
Bỗng nhiên tôi nghĩ tới mẹ. Tôi muốn về Việt Nam.
Lần thứ mười chạy trốn, Trương không tìm ra tôi nữa, vì tôi đã bay về Việt Nam.
***
41.
Con trai tôi đang mọc răng sữa, nó rúc vào mẹ trong cơn sốt nhưng hoàn toàn không có phản xạ đòi bú, có lẽ bởi nó chưa từng được bú mẹ. Ba tôi mừng nhưng không nói gì, đi ra đi vào quanh quẩn, bảo tôi có thích ăn gì không thì bảo mẹ đi chợ.
Những giây phút được ôm con vào lòng, ngắm nó ngủ vui sướng biết bao.
Tiệm sinh tố của Ngà giờ trở thành quán cà phê Trung Nguyên, bàn ghế thay đổi, có mấy nhân viên phục vụ trẻ măng. Tôi đứng với nó ở cổng bịn rịn, chồng sắp cưới của nó trẻ hơn nó hai tuổi, nhưng rất ra dáng đàn ông. Cũng là dân công trình, ăn to nói lớn nhưng chiều vợ hết mực. Nó kêu tôi vào ngồi trong quán, tôi nói, chịu, tao không uống nổi thứ nước cà phê sặc mùi hóa chất của cái hãng cà phê này. Ngà dỗi, bảo, tự tay tao pha mà mày chê hả? Hay bây giờ chỉ thèm cà phê Đài Loan, chỉ những cái gì của Đài Loan thì mày mới thấy ngon? Chồng Việt mà mày còn chê nữa là!
Ngắm tôi buồn rầu, Ngà nhận xét:
- Mày không chỉ gầy đi, mày còn già đi nhiều lắm, gái một con mà như nạ dòng, trông sầu đời lắm!
Tôi bảo:
- Thằng bồ tao giá mà nhìn thấy tao đứng nói chuyện với mày, nó sẽ cầm dao rượt tao chạy trối chết.
Ngà trợn mắt không tin vào tai mình. Tôi nói:
- Thật đó, nó sẽ nghĩ tao có thể bị đàn bà con gái dụ dỗ trở thành đồng tính, hoặc nếu quen biết có chỗ dựa thì sẽ bỏ nó mà đi. Nhiều hôm nó đuổi đánh, tao phải chạy đi trốn hết cả đêm, sáng sau mới dám về.
Ngà văng tục, nó bảo, đù má, mày không bỏ nó đi mà tại sao lại cứ bắt bồ với nó làm gì rồi về kể khổ, mà nếu thế thì sao mày về đây được?
Tôi nói:
- Chuyện dài lắm. Tao đã trốn nhiều lần rồi đấy chứ!
Ngà nói:
- Mày về đây phụ tao bán cà phê, đã nhiều đứa lấy chồng Đài Loan quay về Việt Nam rồi, mày về đây mà nuôi lấy con. Tao thấy ba má mày mỗi lần đẩy thằng cu ra đây chơi thường thở dài, lau nước mắt.
Có khách gọi gì đó, Ngà chạy vào quán rồi lại hối hả chạy ra, bảo tôi:
- Ở đây, thôi đừng đi nữa, chờ tao tí nhá!
- Thôi, tao về đây!
Tôi chạy xe bâng khuâng qua quận Một, qua cổng giảng đường Đinh Tiên Hoàng. Mùa tốt nghiệp, sinh viên tấp nập lại qua, chờ nhau túm tụm trò chuyện trong sân trường. Tôi ngần ngừ đứng bên này đường. Mới chỉ hơn hai năm, đời tôi đã ra thế này. Còn phải sống bao nhiêu năm nữa mới được bình yên?
Tôi quay xe về nhà, thương con tôi quặn thắt. Cuộc sống yên bình là do mình chọn. Tôi hoàn toàn có thể lựa chọn một cuộc sống khác, thế mà tại sao cứ đi về phía sóng gió?
Tôi mới hai mươi tư tuổi, một chồng, một đứa con, ngủ với bốn người đàn ông, là cô dâu Việt vừa bị bỏ rơi vừa đang chạy trốn.
***
42.
Tôi vô cùng giàu có, tôi đang có trong tay hơn một tỷ đồng. Một số tiền nằm mơ cũng không thể có. Số tiền này đang nằm trong nhà băng ở Đài Loan.
Tôi không biết có thể rút số tiền này qua chi nhánh ngân hàng Đài Loan tại Việt Nam hay không, dù sao tài khoản cũng mang tên tôi. Tôi đang giữ toàn bộ giấy tờ hợp pháp, sổ gửi tiền, thẻ rút tiền, hộ chiếu và thẻ cư trú của tôi cũng vẫn còn thời hạn.
Nhưng trong số đó, chỉ có vài vạn tệ là của tôi, còn lại tất cả đều là từ số chi phiếu mà Trương đưa cho tôi. Trong đó là tiền dính máu, tiền cờ bạc, tiền đòi nợ thuê, tiền bán ma túy, tiền cầm đồ lãi suất cao, tiền phi pháp. Tôi không có ý định dùng tiền bẩn của anh ta. Chắc chắn Trương cần tôi hơn số tiền này, nhưng tôi cũng thế, tôi cần chính bản thân mình hơn số tiền này. Tôi nghĩ sẽ kiếm cách trả lại anh ta.
Thế nhưng đã hơn một tháng trôi qua, tôi hoàn toàn không hề có tin tức gì của Trương. Tôi gọi điện sang Hoa Liên hỏi người chị họ đang ở đây, xem Trương có gọi điện không. Trước đây có một lần tôi trốn tới nhà chị ở Hoa Liên, Trương đã lần được theo tìm tôi. Chị nói, Trương không hề gọi điện tìm tôi như mọi lần.
Tôi gọi điện tới quán ăn Việt Nam ở ga Đào Viên, Trương biết chỗ này có người quen của tôi, Trương đã đảo qua đây nhiều lần mỗi khi tôi bỏ trốn. Các chị cho biết, không thấy bóng dáng của Trương hay đàn em.
Tôi hoang mang. Tôi không dám làm gì đống tiền đồ sộ này, nhưng tôi không lẽ đã tiêu tan trong đời anh ta như thế? Hay đã có việc gì xảy ra, anh ta đã thật sự cầm dao tự sát như từng doạ?
Một tuần lễ sau, rốt cuộc tôi quyết định gọi điện cho Trương Văn Huy. Huy khóc trong đầu dây nói, hãy quay trở lại đây, anh rất yêu em, anh không biết vì sao nhưng anh không thể thiếu em được, em tin hay không thì tùy.
Tôi nén lòng, nói với đầu dây xa xôi kia:
- Tôi sẽ trả lại tiền cho anh, trả tất cả, anh hãy buông tha cho tôi.
- Tôi chỉ cần em, tôi không cần tiền!
- Tôi cần nuôi con, con tôi cần tôi. Tôi không sang Đài Loan nữa!
- Anh nhớ em lắm, anh đang rất đau đớn. Hôm em bỏ trốn, vì vội đi tìm em, anh đã ngã từ đầu cầu thang xuống đất, hiện anh đang bó bột nằm bất động trong bệnh viện.
Thì ra đó là lý do Trương đã không đi lùng sục tôi. Tôi không biết có nên tin hay không.
Một ngày sau, tôi đăng ký vé máy bay sang Đài Loan. Tôi chỉ định sang để xem thực hư và rút tiền chuyển sang tài khoản của Trương trả cho anh thôi. Rồi đường ai nấy đi, tôi sẽ về Việt Nam nuôi con.
Nào ngờ tôi ra đi tới tận ngày hôm nay chưa một lần quay lại Sài Gòn.
Tấm vé khứ hồi quay về thành phố Hồ Chí Minh ấy, tôi vẫn giữ trong tập giấy tờ cá nhân của tôi, một lần vô tình giở nó ra, tôi đã thổn thức khóc. Dường như có một điều gì đó nếu đã đổ vỡ trong đời rồi thì khó mà hàn gắn lại được nữa. Cho dù thời gian, dù tôi cố gắng, dù tôi thiện lương, những người đến trong đời đều khiến tôi đau đớn…
clip_image002

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

ĐỜI ĐÁ VÀNG ,TIẾC MÀU TRĂNG CŨ - Thơ Ngọc Ánh

ĐỜI ĐÁ VÀNG Em đếm thời gian trên ngón tay Thêm mùa Thu nữa đã tàn phai Thôi đừng nhắc lại câu vàng đá Làn tóc mây trời theo gió bay Anh hiể...