THÔ
Ta đã từng nghe tiếng thông reo trên ngọn đồi Quang Đại. Ta đã từng nghe tiếng thông reo bên hồ nước Thanh Hương.
Tiếng thông reo khắp bốn phương trời rộng rãi, thấu qua mấy tầng mây năm sắc, có lẽ đến tận cung trăng.
Giữa cõi thanh liêu cô tận, tiếng thông reo là một điệu đàn bất tuyệt của bốn mùa.
Thông reo không cần tới
gió, mà gió thổi
là nhờ thông reo.
Cây thông cằn cỗi, cành thông xương xương, lá thông tỉ mỉ, nhưng ai dám liệt thông xuống ngang hàng với muôn loài cây cỏ.
Da thông khô xốp, nhưng nhựa thông dồi dào; mình thông tuy già, nhưng hồn thông vẫn khỏe.
Cây thông cằn cỗi, cành thông xương xương, lá thông tỉ mỉ, nhưng ai dám liệt thông xuống ngang hàng với muôn loài cây cỏ.
Da thông khô xốp, nhưng nhựa thông dồi dào; mình thông tuy già, nhưng hồn thông vẫn khỏe.
Thông khinh thường nhừng phồn hoa huy động, thông xa lánh những chỗ cát vẩn, bụi lầm.
Có ai đi trên đồi thông, không thấy cõi lòng mở rộng? Có ai nghe tiếng thông reo mà chẳng gợi hứng nguồn thơ?
Có ai đi trên đồi thông, không thấy cõi lòng mở rộng? Có ai nghe tiếng thông reo mà chẳng gợi hứng nguồn thơ?
Thông reo vĩnh viễn, thông sống đời đời, mặc dầu sức nóng của mùa hè thiêu đốt, giá lạnh của mùa đông bao trùm.
Ai muốn được như thông, sống
một đời cao cả, hãy lẳng lặng mà nghe thông đang tỉ tê trước gió những lời than
thở cho cuộc thế lầm than!
(Nguyễn-Tất-
Thứ học báo Cần Học ,1950)
Khôi Nguyên Sưu Tầm
CẢM THƠ: TIẾNG THÔNG
(Cảm tác từ Nguyễn Tất Thứ-Báo Cần Học-1950)
Tiếng
thông reo trên ngọn đồi Quảng Đại,
Thông thì thào
rộng trãi mặt Thanh Hương.
Tiếng
thông reo vuốt cao rông bốn phương,
Năm sắc ngắm mây
thương thương trăng rộng.
Cỏi
thanh liêu tiếng đàn thông vang vọng,
Suốt bốn mùa
gió chờ ngóng trông mong.
Thông mỹ miều
thanh thãn tiếng du trong,
Dẫu cằn cổi nhưng hồn
thông vẫn khỏe.
Thông khô xốp nhưng tiếng
thông vẹn vẻ,
Lánh tiếng ồn tiếng
thông trẻ trong veo.
Cát bụi trần
không vướn bận mang theo,
Tiếng ru
vẫn bay theo từng nhịp khúc.
Bên đồi cao
thông reo vèo vi vút,
Tạo hứng hồn thi
sĩ lúc bâng khuâng.
Hè đến đem
hừng hực nóng nung nung,
Hay lạnh lẽo đông về không cạn tiếng.
Ai muốn sống cuộc đời cao
miên viễn,
Đến
nghe thông vi vút khiến yêu hoài.
Thông đem nguồn hạnh
phúc mãi không phai,
Quên đau khổ tiếng tươi
hoài vạn thuở.
HỒ NGUYỄN (26-8-16)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét