21g,
bên trong quán cà phê sát chợ đầu mối nông sản Thủ Đức, chừng 20 chiếc
võng giăng dọc hai bên lối đi. Trên vách quán, mấy chiếc quạt nặng nề
xua bớt muỗi và không khí ngột ngạt.
Bà
Lê Thị Yến (60 tuổi, quê An Giang) lật lên lật xuống mấy lần chiếc võng
xanh thẫm ở hàng cột phía ngoài. Sau khi an tâm là võng khô ráo, quạt
máy có thể lia qua chỗ mình, bà mượn cái ghế nhựa nhỏ bỏ vào trong giữ
chỗ.
Bà
nói: “Bữa nay lựa được chỗ này mừng ghê, gần quạt cho đỡ muỗi. Đặt cái
ghế, ai tới sau thấy là biết có người lựa chỗ này rồi”. Giữ chỗ xong, bà
rút 15.000 đồng đưa cho chủ quán, rồi bước ra đường đi bán tiếp.
Hỏi
sao lại chọn ngủ nơi này, bà Yến đáp: “Tôi có đứa cháu thuê trọ ở bến
xe Miền Tây, nhưng bên này vé số bán được hơn. Chiều nào tôi cũng tắm
rửa ở bển xong rồi bắt xe buýt qua đây, bán một vòng, thuê trước cái
võng đặng 12g quay lại ngủ”.
Đã bươn chải gần 20 năm ở Sài Gòn, bà trải kiếp ngủ thuê này cũng 4-5 năm nay.
Giọng
bà rầu rầu: “Tôi còn nhớ đêm đầu thuê võng ngủ, không tài nào chợp mắt
được vì nó cứ đung đưa, muỗi cắn, lạ chỗ, lại sợ bị mất cái túi vé số là
coi như trắng tay. Dần dần rồi quen thôi, giờ đặt mình xuống là ngủ
liền”.
Gần
võng bà Yến là bà Phạm Thị Hoa (65 tuổi). Bà Hoa thuê võng ngủ từ lúc
7g tối, chừng 9g thức dậy bưng thúng bánh ngọt đi bán lòng vòng. 2g
khuya bà lại về đây ngủ tới sáng, chủ quán cũng chỉ tính 15.000 đồng.
Như
trút được nỗi lòng, bà kể: “Tôi có đứa con trai 46 tuổi nhưng nghiện
rượu nên phải đi bán bánh lấy tiền nuôi nó. Chồng thì bỏ từ mấy chục năm
nay rồi. Tôi có căn nhà ở Q.1 nhưng mấy năm nay toàn ngủ võng dưới này,
tiện lấy mối và bán bánh”.
Nói
chưa dứt câu, bà soạn lại thúng bánh, lấy dây thun cột hai ống quần
ngang mắt cá chân cho khỏi sình lầy, rồi tiếp tục đi bán.
Chừng
một tiếng sau, mưa đổ ầm ầm. Mấy phu khuân vác ngoài chợ lật đật vào
quán trú mưa. Quán đã chật giờ lại nồng thêm mùi mồ hôi, ẩm ướt. Tất cả
tạo nên cái mùi nghèo khó thường trực.
Mặc
cho bên ngoài xe hàng vẫn chạy liên tục, trong các quán nước, những
chiếc võng đã kín người nằm, cơn buồn ngủ trĩu nặng trên những gương mặt
nhàu nhĩ.
|
Bà Phạm Thị Hoa sắp xếp thúng bánh bán cho người buôn bán trong chợ đầu mối Thủ Đức trước khi rời quán võng đêm - Ảnh: VŨ THỦY |
Khi quán là nhà
“Võng
không, võng không, 20.000 đồng/đêm”, mấy thanh niên phụ bán cho mấy
quán nước ở quốc lộ 1 (Q.Bình Tân) chào mời khi thấy có xe máy rề tới.
Một dọc những bảng hiệu thắp đèn làm nổi dòng chữ “cà phê, võng đêm”.
Cạnh đó là những tiệm sửa xe, vá vỏ 24/24.
Anh
Lê Duy (27 tuổi, chủ quán cà phê đầu dãy) kể rằng khu này về đêm không
hề tĩnh lặng bởi những quán nước mở suốt đêm để phục vụ cánh tài xế, xe
ôm, những người lỡ đường.
Anh
nói do rảnh rỗi nên mấy thanh niên mới bắc ghế ra ngồi trước quán để
“hóng” khách, chứ đêm nào quán cũng phải giăng thêm võng cho khách vì
quá đông. Phía bên kia đường, có những quán “lộ thiên” đến mức giăng
võng dưới cây trứng cá để khách nếm mùi... sương gió.
Đã
nhiều năm ngủ võng thuê, ông Trương Bằng Phương (51 tuổi, chạy xe ôm ở
khu vực vòng xoay An Lạc, Q.Bình Tân) ngáp ngắn ngáp dài cho biết: “Có
tiền thì thuê nhà trọ ngủ cho sướng rồi chứ thuê võng làm gì. Chạy xe ôm
dạo này hẻo lắm, như ngày nay tối thui mới kiếm được một cuốc, tiền
thuê võng với tiền mua chai nước suối là sạch bách”.
Theo
lời ông Phương, nếu không có mấy quán như vầy thì ông cũng không biết
ngủ ở đâu giữa đêm lạnh. Trên chiếc xe cà tàng, ông còn bọc theo ít đồ
đạc vật dụng. Ông nói ngày nào vô ngủ sớm thì ông xin tắm nhờ, đánh răng
rửa mặt.
“Chỗ này coi như là nhà mình rồi. Mấy cái quán ở đây hầu như tôi đã ngủ qua hết rồi” - ông cho biết.
Giống
như ông Phương, nhiều người cũng mang theo mình tất cả tư trang đồ đạc
để đêm xuống ghé vào những quán cà phê võng tắm rửa ngủ nghỉ.
Anh Nguyễn Tuấn (36 tuổi, quê Quảng Nam) vừa dừng xe bánh bò của mình bên hông quán, vừa soạn áo để thay.
Tự
nhận có gương mặt thư sinh nhưng chỉ học hết cấp II và số thì khổ “vô
đối”, anh nửa đùa nửa thật: “Đi bán chục năm rồi nên tôi cũng dành được
ít tiền, lẽ ra thuê được nhà trọ nhưng muốn để tiền đó... cưới vợ. Kiếm
được vợ rồi tôi nghỉ không bán bánh nữa, về quê sống, thôi luôn kiếp ngủ
võng”.
Đậm
tính cách cần kiệm của người miền Trung, anh tính như vầy: “Một tháng
tôi tốn 600.000 đồng tiền ngủ võng, tính ra rẻ hơn nhiều so với tiền
thuê trọ cả triệu một tháng, rồi còn điện nước, sắm sửa đồ đạc. Ngủ di
động như vầy cũng dễ buôn bán, mỗi ngày cũng lời hơn 200.000 đồng”.
Hầu
như các quán cà phê võng này đều xây thêm nhà tắm để khách có chỗ rửa
ráy sạch sẽ trước khi ngủ và cả nước cho khách giặt đồ. Nhiều quán còn
sắm tivi màn hình phẳng mở suốt đêm để khách coi đỡ buồn.
Anh
Duy cho biết: “Dù đêm nào cũng nhiều khách tắm nhưng tụi tôi không thu
thêm tiền, toàn bà con nghèo khổ cả mà”. Vào mùa bóng đá, quán đông
không còn chỗ mắc võng vì ngoài dân lao động, còn có dân ghiền bóng đá
đi coi mấy trận bóng khuya rồi ngủ luôn ngoài quán.
Những
người đã quen với việc ngủ võng thuê bộc bạch rằng việc ngủ như vậy
cũng có cái thú của nó. Sau khi kết thúc một ngày làm bảo vệ ở Q.Gò Vấp,
anh Lê Văn Thành (30 tuổi, quê Sóc Trăng) lại chạy xe về khu vực này
thuê võng ngủ.
“Ngủ
ở đây hơn năm rồi, tôi cũng quen với mấy anh em hay ngủ khu này. Tối
nào cũng nói chuyện hỏi han nhau cho vơi nỗi nhớ quê” - anh nói. Nhờ
vậy, anh tiết kiệm được mỗi tháng ít tiền để gửi về cho cha mẹ.
Giấc ngủ không trọn
Đêm
khuya, khi những người thuê võng đã say ngủ, chủ quán vẫn thức để canh
chừng xe cộ và đồ đạc cho họ. Anh Duy cho biết dù hầu như không xảy ra
mất mát gì nhưng anh rất đề phòng. Khu vực giữ xe phía sau quán được rào
chắn, có người thức canh xe. Phía trước quán cũng vậy.
“Họ
chỉ có tài sản là chiếc xe với ít tiền, giấy tờ tùy thân. Mất một phát
là tiêu luôn nên mình phải canh chừng chớ” - anh Duy nói.
Còn
ông Phương thì luôn luôn bọc kỹ chiếc điện thoại di động trong túi
quần, bởi nó là phương tiện “hành nghề” quan trọng chẳng kém gì chiếc xe
cà tàng của ông.
Mấy
phụ nữ buôn gánh bán bưng thì hay lo hay nghĩ nên chuyện giữ đồ đạc cá
nhân còn cẩn thận hơn cánh đàn ông. Nằm ngủ nhưng họ ôm khư khư cái túi,
và một đêm giật mình mấy lần vì nỗi lo mất của.
Tuy
cái giá 15.000-20.000 đồng/chỗ ngủ đêm chỉ bằng một ổ bánh mì, một chai
nước ngọt, nhưng có người cả ngày không kiếm được. Thành ra có võng để
ngủ trở thành một giấc mơ nho nhỏ.
Ở
chợ đầu mối Thủ Đức, bà Hai (60 tuổi) được giới bốc vác quen mặt vì dữ
tợn và chuyên... ngủ ngồi. Vừa giật mình thức dậy bởi cơn mưa đột ngột,
bà vừa càu nhàu. Kêu chai nước ngọt từ lúc 8g tối, bà ngủ dật ngủ dựa
tới 2-3g sáng đợi tới lượt bốc hàng thuê.
“Tối
nào cũng chỉ 80.000 đồng thôi mà chực chờ từ chiều tới giờ. Không làm
thì không biết lấy gì ăn vì bốc vác ở đây 40 năm rồi, còn nuôi thằng con
đang đi tù vì chơi ma túy nữa” - bà nói, đôi mắt sâu hóm.
Ở
những nơi thế này, nhu cầu của con người chỉ gói gọn quanh việc thuê
một cái võng để ngả lưng. Trên những chiếc võng lắc lư, giữa cơn ngủ cơn
mê chập chờn, có những giấc mơ một mái ấm êm đềm, như giấc mơ mái ấm ở
quê nhà mà anh chàng tên Tuấn bán bánh bò ấp ủ.
Ân tình của chủ quán
Theo
lời dân lao động nghèo chuyên thuê chỗ ngủ, chuyện thuê võng ngủ đã có
từ cách đây hơn chục năm. Trước đây còn có khu cho thuê chỗ ngủ gần cầu
Ông Lãnh (Q.1), gần các bến xe... với giá từ 5.000-10.000 đồng/đêm.
Lang thang ở những chỗ cho thuê võng, chúng tôi còn chứng kiến những nghĩa cử ấm áp của chủ quán.
Từ
khi mở quán ở chân cầu vượt Tân Thới Hiệp (Q.12) 4 tháng nay, anh Vũ
Kim Thanh (47 tuổi, quê Thái Bình) đã cho nhiều người ngủ nhờ và cho
thêm một chai nước suối.
Anh
chia sẻ: “Chỗ này gần bến xe An Sương nên hay có người bị lỡ đường, bị
mất giỏ xách... Mình không giúp thì họ biết ngủ ở đâu”.
Những người xe ôm, người bán vé số chỉ ghé uống nước rồi ngủ 2-3 tiếng anh cũng không lấy tiền thuê võng.
Theo
lời anh, quán chỉ có hơn chục cái võng, lẽ ra tối anh đóng cửa ngủ luôn
thì khỏe hơn, không phải thức canh cả đêm, nhưng nhiều lần chứng kiến
người lỡ đường khổ sở nên anh lại tiếp tục bán tới sáng