Thứ Bảy, 15 tháng 10, 2016
Nắng Thu - Thơ Trần Chu Ngọc
Tôi vẫn tìm tôi từ thuở ấy
Mênh mang chút cuối chiều nắng thu
Em đâu rồi chốn xưa vẫn thế
Một chút hoang sơ giửa sương mù
***
Đâu còn dạo nhìn qua suối tóc
Ngẩn ngơ hồn một chút kiêu sa
Tôi đi hoài lối mòn cô độc
Thoáng dáng em xưa vẫn mặn mà
***
Nắng thu từ dạo người đi biệt
]Chỉ còn như thế vẫn héo hon
Tôi nhốt hồn em vào cõi tịnh
Nên quanh năm hương nhụy vẫn còn
***
Thôi thì có lẽ như thế đấy
Người đi còn để lại chút tình
Thôi để chút đời chìm tận đáy
Để người rồi cũng thấy mông mênh
***
Mai này em có về gọi nắng
Trong tôi vẫn nhớ phút nồng nàn
Thong dong từng quãng đời thinh lặng
Rồi cũng bay theo lá thu vàng
Tranchungoc
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
AI-Ngu Yên Chuyển Ngữ : Seemi PhD: A.I. định hình tương lai văn học 2024 như thế nào?
Trong thời đại mà công nghệ dường như phát triển trong chớp mắt, thế giới văn học có thể tỏ ra tương đối tĩnh lặng, một thiên đường truyền...
-
CON MỂN VÀ ĐIỀM BÁO KHÔNG MAY MẮN Con thú rừng có tên “ Mển ” hay“ Mang” , còn gọi là hoẵng , kỉ , là mộ...
-
Năm nào cũng vậy, do thức dậy sớm đi chợ sớm, nên má là người đầu tiên mở ngày ba mươi Tết ra. Không biết có phải số má cực, vía má cực kh...
-
Bối cảnh lịch sử: Nguyễn Du (chữ Hán: 阮攸; sinh ngày 3 tháng 1 năm 1766–1820), tên tự Tố Như (素如), hiệu Thanh Hiên (清軒), biệt hiệu Hồ...
lung linh quá
Trả lờiXóa