Thứ Bảy, 16 tháng 9, 2017

CHỜ VỀ - Phạm thị Ngọc Huệ


Khi về em cũng làm thơ
Trồng rào râm bụt mơ về ngày xưa
Hiên nhà nghịch ngượm chơi mưa
Trong nhà má gọi… vừa vừa thôi con!
Mẹ ơi! Con chim sẻ non
Rơi từ trên ngọn cây gòn kìa me!
Mẹ bảo, con có còn nghe?
Cây gòn răng có ổ gì mà rơi!
Tiếng mẹ kêu gọi à ơi!
Đôi chân con nhỏ đã bơi ra vườn…
Tạnh mưa mấy con ểnh ương
uền ooan kêu mãi đêm trường nhớ thương
Thương rau đắng mọc sau hè!
Cái ao làng lạng, mớ bè rau mương
Tạnh mưa mấy con ểnh ương
Kêu hoài nhớ ngoại trên giường trở trăn
Ngoại già, tóc bạc da nhăn
Nụ cười móm mém hàm răng chẳng còn
Con thương chân ngoại thon thon
Dãi dầm sương, nắng nay còn cục chai
Con thương quá cả hai vai
Gánh gồng của ngoại nay còn oằn lưng
Tuổi già đau nhức không chừng
Nhức trong xương cốt, nhức lưng nhức đầu
Ngày thơ nay xa còn đâu!
Chính mình cũng đã dãi dầu phương sương
Rãnh rang nhìn lại tấm gương
Sờ tay chạm phải má hường, còn đâu!…
Da mình cũng đổi thay mầu
Mím môi mắt cũng nhầu nhầu chân chim
Ngày qua, tháng lại im lìm
Thu vàng nổi nhớ lim dim tuổi đời.
 

NHGSTT - Ngọc Huệ
(2g20 sáng ngày 04/09/2017)

1 nhận xét:

NHỚ MỘT NGƯỜI - Thơ Songquang và Bài Họa Của Các Thi Hửu

Ảnh của Đào Anh Dũng NHỚ MỘT NGƯỜI Ta có mối tình mãi khắc sâu Bóng hình người ấy, mối duyên đầu Có khi thương mến khôn tìm được Lắm lúc u h...