Một cô gái ban đầu mới tới Paris
sinh sống đã rất ngạc nhiên với con người nơi đây. Nhưng sau nhiều năm
sinh sống cùng họ, cô đã hiểu ra rất nhiều điều về văn hóa của người
Paris. Hãy cùng đọc ba câu chuyện mà cô đã trải nghiệm:
Câu chuyện thứ nhất: Quán cà phê hơn 50 năm tuổi
Lần đầu tiên tới Paris, tôi mang theo
lời ủy thác của ông nội tôi, đó là thay ông đến hỏi thăm quán cà phê năm
xưa mà ông yêu thích nhất ở Paris.
Tôi thầm nghĩ, hương vị của cà phê Paris
có thể lưu lại đến nửa thế kỷ sao? Tôi thực sự không tin! Tôi liền lên
Google kiểm tra một chút về nó, thật không ngờ quán cà phê đó vẫn còn
tồn tại, thậm chí ngay cả địa chỉ cũng không thay đổi. Tôi bị kích động
rất mạnh và quyết định đi tới đó ngay lập tức.
Đi tới quán cà phê, bước vào cửa và nhìn
xung quanh, điều khiến tôi giật mình chính là trong quầy ba, một bà lão
tóc bạc đang chăm chú điều chế cà phê.
Tôi đi đến trước mặt bà và xúc động lấy
ra bức ảnh mà năm đó ông tôi chụp ở đây. Bà cũng rất xúc động, rồi bà
chỉ vào một cô gái bán cà phê và nói đó là bà, tên là Sophia.
Lúc này tôi không chỉ là xúc động vì đã tìm được bạn cũ của ông nội, mà còn là cảm động về Paris.
Quán cà phê đã nửa thế kỷ, ngay cả nhân viên cũng không thay đổi, những bông hoa ở trước cửa vẫn là loài hoa năm xưa…
Tôi hỏi bà Sophia: “Bà ơi! Tại sao
bà không mở rộng quán cà phê này ra? Ít nhất trước cửa cũng treo biển
hiệu chữ vàng “Quán cà phê lâu năm” chẳng hạn?”
Bà Sophia cười và nói: “Nếu làm như vậy, quán cà phê của ta còn có thể khiến ông nội cháu nhớ mãi được sao?”
Tôi chợt biết rằng, quán cà phê này cũng
giống bà Sophia và giống cả Paris đều an phận với chính mình chứ không
ào ào bắt chước hay làm theo người khác mà thay đổi điều mình mong muốn.
50 năm trước một người đàn ông trẻ tuổi
ngồi đó thưởng thức cà phê, 50 năm sau cháu gái của ông ấy cũng ngồi ở
chính nơi đó thưởng thức cà phê. Hơn nữa, chủ quán cà phê vẫn là người
ấy chỉ khác là đầu bà đã bạc trắng, nhưng vẫn với thái độ vui tươi, say
sưa điều chế cà phê như xưa.
Ngay lúc này, trong lòng tôi trào dâng một cảm giác thật khó tả…
Câu chuyện thứ hai: Ông chủ cửa hàng phomai nổi tiếng
Tại Paris, phô mai Matthew là loại thực
phẩm duy nhất khiến tôi bỏ tiền mua ngay mà không cần phải suy nghĩ gì
bởi hương vị tuyệt vời của nó.
Từ khi cửa hàng này được một vị đạo diễn
nổi tiếng của Hollywood tới quay hình cho một buổi giao lưu doanh nhân
thành đạt thì nó càng trở nên nổi tiếng hơn rất nhiều. Cũng chính vì
vậy, tôi đã hoài nghi rằng mình có thể không còn được chứng kiến nụ cười
sáng lạn của ông Matthew trước quầy hàng mỗi lần tới đây mua phô mai
nữa.
Nhưng mà ông Matthew vẫn y như trước
đây, vẫn tươi cười niềm nở với những sinh viên khi vào quán của ông mua
hàng và giới thiệu: “Xin chào! Phô mai Matthew là tự tay Matthew làm nhé!”
Mặc dù bây giờ người đến mua phô mai Matthew đều phải đứng xếp hàng dài, nhưng ông Matthew vẫn chỉ nhận rằng: “Tôi chỉ là một người yêu thích làm phô mai, miệt mài làm việc, rời xa phiền toái.”
Ông thậm chí còn từ chối rất nhiều những đơn đặt hàng lớn tại các chuỗi siêu thị.
Ông nói: “Chúng tôi ở đây vô cùng vui vẻ, những gì đang có hiện tại tôi cảm thấy rất hài lòng, tôi cảm thấy đã đủ rồi!”
Ông Matthew cũng nói:
“Tôi cũng không giàu có! Nhưng tiền đối với tôi mà nói giống như bánh pudding vậy, nhiều quá nó sẽ phá hủy răng của tôi!”
Tôi đã hiểu rằng trong con người ông Matthew dường như luôn có tồn tại một loại cảm giác “thấy đủ rồi!”.
Câu chuyện thứ ba: Xưởng thêu truyền thống
Gia tộc nhà bạn tôi – Malena nổi tiếng
với nghề kinh doanh hàng thêu, xưởng thêu nhà họ là một trong hai công
xưởng thêu thủ công còn tồn tại của Paris. Một xưởng thêu kia mới bán
lại cho hãng Chanel.
Hàng năm, các nhà thiết kế nổi tiếng ở
nước Pháp sẽ gửi những bản vẽ phác thảo đến đặt hàng họ thêu. Những
thương hiệu nổi tiếng như LV, Chanel, Dior… đều cho người đến đàm phán
với xưởng thêu để ký kết hợp tác. Nhưng mẹ của Malena cho rằng: “Như
vậy thì chúng tôi sẽ biến thành một mắt xích trong dây chuyền sản xuất
hàng xa xỉ phẩm của các tập đoàn nổi tiếng và sẽ bận rộn hết ngày này
sang ngày khác.”
“Sau đó, ngay cả thời gian để may váy cưới hay lễ phục tốt nghiệp cho con gái của mình tôi cũng không có nữa.
Tôi còn muốn may cả váy cưới cho cháu gái của tôi nữa. Chúng tôi không
cần phải khiến mình trở nên hùng mạnh, bởi vì chúng tôi luôn được làm
điều mình muốn, thế là đủ rồi!”
Sau khi sống ở Paris một thời gian lâu dài, tôi phát hiện, mỗi người ở đây đều tự có vị trí riêng của mình. Sự tự tin của họ không phải nhờ so sánh với người khác, mà nằm ở chỗ họ có thể là chính mình bất kể lúc nào.
Thầy giáo của tôi thường nhắc nhở chúng tôi rằng: “Kỳ thực, hạnh phúc là khi chúng ta không có quá nhiều ham muốn.”
Một người sáng suốt luôn có một âm thanh trong lòng tự nhắc nhở mình: “Càng có nhiều không đồng nghĩa với càng hạnh phúc. Hạnh phúc không phải nằm ở có bao nhiêu mà nằm ở “thấy đủ.””
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét